Chương trước
Chương sau
Vào giờ khắc này, nhìn thấy tín hiệu nở rộ trên trời, hình thành rõ nét một chữ Phượng, mọi người đều kinh ngạc.
“Đó là tín hiệu của Phượng phủ! Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chỗ đó hình như là đường núi gần Lương Sơn!”
“A!”
Có người hoảng sợ la lên: “Nhất định là Phượng tướng quân đã xảy ra chuyện rồi! Gần đây ông vẫn luôn cưỡi con bạch mã kỳ lạ đi dạo quanh đường núi, chính là muốn huấn luyện con ngựa béo mập kia.”
Vừa nói xong, liền nhìn thấy có không ít tu sĩ chạy đến Lương Sơn kia. Phượng Tiêu đối với bọn họ mà nói là trấn quốc tướng quân, làm người hào phóng chính nghĩa, bọn họ không biết cũng cho qua, nếu như đã biết, có thể giúp được nhất định sẽ giúp một tay.
Cùng lúc đó, khi người của Phượng phủ nhìn thấy tín hiệu kia, trong lòng cảm giác nặng nề, triệu tập đội ngũ nhanh chóng bay về hướng có tín hiệu.
Không ai có thể hiểu rõ hơn ý nghĩa của tín hiệu kia so với bọn họ! Tín hiệu của Phượng phủ có vài loại, mà tín hiệu xuất hiện trên bầu trời đúng lúc là một loại tín hiệu cầu cứu khẩn cấp!
Dưới tình huống nghiêm trọng đến cỡ nào gia chủ mới dùng tới tín hiệu cầu cứu kia? Trong lòng của nhiều thị vệ ở Phượng phủ cảm thấy nặng nề, vội vàng đi cứu viện, quản gia thì chạy đến chỗ lão thái gia bế quan...
Trông thấy sát khí trí mạng hướng về phía ông, lúc này Phượng Tiêu ngay cả đứng lên cũng không thể, huống chi là tránh né.
Ông khẽ động thì lục phủ ngũ tạng liền đau đến nỗi ngay cả hít thở cũng khó khăn, nguy hiểm đến gần nhưng viện binh chưa tới, ông lại không có cách nào tự cứu mình, trong lòng ông không khỏi có chút bi thương.
Nhưng ngay sau đó, ý chí chiến đấu của ông lại bùng cháy...
“A!”
Chỉ thấy Lão Bạch ở bên cạnh hí lên một tiếng, chớp mắt đã đến che chở ở trước người của ông, ngay lúc hai tên lão giả kia sắp tấn công, chân sau của nó bỗng nhiên giơ lên đá một cái, đôi chân vừa ra, không ngờ đá một lão giả bay ra ngoài.
“Hừ!”
Bước chân của lão giả kia hơi lui lại phía sau, bởi vì con ngựa dùng hết sức, thậm chí ngay cả đứng hắn ta cũng đứng không vững, hắn ta lui về phía sau vài mét rồi ngã ngồi xuống đất, che lại ngực bị đá đau, đôi mắt trừng lớn.
Lúc đầu bị đá chỉ cảm thấy một luồng lực đá tới, nhưng sau đó, liền cảm thấy chỗ bị đá dường như có một luồng lực tràn ra, khiến cho máu trong người hắn bắt đầu xông lên cổ họng, tràn ra ở trong miệng.
Có chút khó tin lau đi máu tươi tràn ra ở khóe miệng, ánh mắt của lão giả mở to, kinh ngạc và khiếp sợ nhìn con ngựa kỳ lạ canh giữ ở bên cạnh Phượng Tiêu.
Mà một tên lão giả khác cũng cảm thấy kinh ngạc vì cảnh đó, bàn tay vốn dĩ định đánh về phía cổ họng của Phượng Tiêu, lúc này hơi dừng lại, nhìn thấy từ trong mũi của con ngựa kỳ lạ kia phun ra hai luồng hơi thở, thổi tung bụi đất, tầm mắt của hắn ta đột nhiên trở nên mơ hồ, trong lúc đó chỉ thấy con ngựa kia kêu lên một tiếng, vó trước nâng lên…
“Phanh!”
“A!”
Trong tiếng la hét hoảng sợ kèm theo nỗi đau nhức nhè nhẹ, tên lão giả này càng nghiêm trọng hơn so với người trước, cả người trực tiếp bay ra ngoài rớt xuống trên mặt đất, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra, nhiễm đỏ cả vạt áo của hắn.
“Phụt!”
Nhìn thấy một màn khiến người ta khiếp sợ, Phượng Tiêu ngây người, vốn dĩ ông cho rằng chắc chắn mình phải chết, không chỉ Phượng Tiêu, mà ngay cả đám người áo đen và người dẫn đầu cũng kinh ngạc sững sờ.
Tu vi của hai tên lão giả kia là thuộc dạng nào? Đây chính là cường giả Võ Tông đỉnh phong! Thế mà lại bị một con ngựa có dáng dấp kỳ lạ đá bay?
Phượng Tiêu ngây người, sau đó lập tức lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, ông lấy dược nữ nhi cho ông để phòng ngừa vạn nhất ra dùng, cảm giác đau nhức dần dần đã dịu đi, ông nhặt đại đao lên rồi đứng dậy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.