“ngươi đang nói ai vậy” Lạc Minh và cả đám người còn lại ngạc nhiên, bọn họ đều là cao thủ nhưng có cảm nhận được gì đâu, trừ phi người này so với bọn họ còn lợi hại hơn thôi.
“ta kiên nhẫn có hạn, nếu như không ra, ta khiến cho ngươi bò ra đó” nàng không để ý, tiếp tục uống trà và mỉm cười tiếp tục.
“ra đây ra đây, đừng có hét nữa, ta sắp thủng màng nhĩ rồi đây nà” tiếng nói vừa dứt, từ trên cây một hắc y nam tử phi thân xuống xuất hiện trước mặt mọi người.
Đám nam nhân trong đình đánh giá nam tử trước mặt, y một thân hắc y, xấp xỉ hai mươi tuổi, mái tóc đen mượt dài đến ngang vai, được buộc gọn sang bên bằng một dải lụa đen, ánh mắt linh hoạt, giờ phút này đang mỉm cười nhìn Phù Dung, còn nàng cũng đang cười nhìn y, ánh mắt hai người làm cho đám nam nhân kia cảm thấy được, mối quan hệ của hai người họ tuyệt đối không đơn giản, nhìn ánh mắt của y đang nhìn nàng, không hiểu sao đám nam nhân trong đình đều có chung một ý nghĩ, lập tức muốn xông lên móc đôi mắt kia ra, ngoài trừ Quân Hàn và Triệu Bân ra, ba nam nhân còn lại đều bị ý nghĩ này của mình làm cho khiếp sợ, chẳng lẽ họ đoàn tụ sao.
( TT: ta ngửi thấy mùi dấm chua nồng lắm nha, còn nữa mấy ca này làm ta tức chết a, có nhìn ra tỷ ấy là nữ không a, vậy mà cũng không nhìn ra thật là ngốc quá đi a =.=”)
“sư đệ”, đệ lại muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quan-su/1844433/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.