Video đó chỉ cần lộ ra một giây, tôi sẽkhông giết anh, mà sẽ khiến anh chết từ từ.
Lăng Lạc Xuyên đưa Như Phi đang lòng như lửa đốt laođến biệt thự của Nguyễn Thiệu Nam, tất cả đều đã kết thúc.
Nguyễn Thiệu Nam ngồi ngay ngắn trên ghế sofa nhàmình, cầm miếng ngọc kì lân tháo trên cổ Vị Hixuống ngắm một cách tỉ mỉ dưới ánh đèn.
Lăng Lạc Xuyên bước tới túm lấy anh ta hỏi: “Ngườiđâu?”.
Nguyễn Thiệu Nam cười đầy ý vị sâu xa, "Ngườiđương nhiên trong phòng ngủ của tôi, tôi tưởng cậu sẽ đến sớm hơn, đáng tiếc...quá muộn rồi".
Lăng Lạc Xuyên vung nắm đấm, giận dữ đến mức toàn thânrun rẩy, nghĩ đến Vị Hi lại ruột gan rối bời. Buông anh ta ra, đưa Như Phi chạyvào phòng ngủ tầng hai, đẩy cửa.
Như Phi bịt miệng, lát sau liền bật khóc, "VịHi...".
Nguyễn Thiệu Nam nói đúng, thực sự quá muộn rồi, tấtcả... đều đã không còn kịp nữa.
Người họ phải cứu đang bứt tóc, ôm chăn, ngơ ngẩn ngồitrên giường Nguyễn Thiệu Nam, nửa thân trên trắng như tuyết lộ ra ngoài, góctrán tím xanh vẫn chảy máu, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt đờ đẫn, rãrời, không có sinh khí, không có điểm nhìn, trong đó là một vùng hoang vu, cáigì cũng đều không có.
Như Phi nhặt quần áo dưới đất lên, muốn khoác lên vaicô, nhưng cô sợ đến mức rụt người sang một bên.
Ánh mắt yếu ớt đang nhìn nơi nào đó, miệng lẩm nhẩmkhông lời: "Đừng đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi...".
Như Phi khóc không thành tiếng, Lăng Lạc Xuyên cảm thấytrước mắt tối om. Anh chống lên thành giường, kiên cường kìm nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-khuynh-thanh/1273856/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.