Đừng quên những lời anh vừa nói, tôi cởisạch rồi, để anh nhìn rõ, anh liền đi cứu cô ấy.
Như Phi thay quần áo của Du Du, cúi đầu nâng khay rượubước vào phòng của Lăng Lạc Xuyên.
Trong đó tiếng nhạc vẫn ầm ầm nhức tai, ánh sáng mờmờ. Sau khi Như Phi bước vào, nhìn xung quanh, người cô muốn tìm đang ngồi ở vịtrí chính giữa nhìn vầng trăng giữa các vì sao, đang trêu chọc cô gái bên cạnh.
Như Phi vừa lo lắng vừa rối loạn, lại không dám vộivàng. Vừa vặn có người muốn thêm rượu, cô bước qua rót đầy từng cốc, khi bướcđến bên cạnh Lăng Lạc Xuyên, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, anh đã uống không ít.
Như Phi quả thật không nhịn được, nửa quỳ nhẹ giọngnói: “Lăng thiếu...".
Lăng Lạc Xuyên đang ngả ngớn bên bóng hồng, bóng xanh,quay mặt sang, liếc cô một cái, cười nói: “Sao lại là cô?”.
“Lăng thiếu gia, tôi...".
Như Phi vừa định nói gì đó nhưng lập tức có người nhậnra cô, cười nói: “Đây chẳng phải Như Phi ư? Chúng ta lâu rồi không gặp, tôi vẫnluôn nhớ đến cô".
Như Phi thầm kêu không hay, quả nhiên có một cô gáikhom người đi ra. Như Phi biết cô ta đi tìm bảo vệ.
Thời gian gấp gáp, cô kéo áo Lăng Lạc Xuyên nói lớn:“Lăng thiếu gia, xin anh cứu Vị Hi".
Lăng Lạc Xuyên bưng cốc rượu, nheo mắt liếc cô, thờ ơhỏi: “Cô ấy sao rồi?”.
“Nguyễn Thiệu Nam...” Như Phicòn chưa nói xong liền bị một người đàn ông khỏe mạnh túm lên, không nói mộtlời bèn lôi ra ngoài.
Cô vừa vùng vẫy vừa hét lớn: “Lăng Lạc Xuyên, NguyễnThiệu Nam bắt Vị Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-khuynh-thanh/1273855/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.