Anh không bằng mấy người kĩ nữ đứngđường trong khu đèn đỏ. Thứ kĩ nữ bán là bản thân, còn thứ anh bán là một ngườiphụ nữ sống vì anh, chết vì anh, không màng tất cả vì anh.
Cơ thể Trì Mạchphục hồi rất nhanh, Như Phi cười, anh căn bản chính là động vật hoang dã, trờisinh trời dưỡng, cho dù không có thuốc, bản thân cũng có thể bình phục.
Ở trường học Vị Hi càng trở nên trầm mặc hơn trước,ngôn ngữ bất tiện, vốn dĩ ít bạn bè, thêm nữa Hiểu Phàm bận việc du học, côcàng thấy rõ mình cô đơn.
Có điều lúc này, đây chính là điều cô hi vọng. Thờigian này, ngoài giờ học, cô không đến viện chăm sóc Trì Mạchthì lại ra quảng trường vẽ tranh.
Lãng Lạc Xuyên không còn đến tìm cô nữa, có lẽ anh đãquên cô. Rốt cuộc thế giới bao la rộng lớn, muôn nghìn màu sắc rực rỡ. Mĩ nhânnhiều như vậy đang đợi lọt vào mắt xanh của anh, còn cô chẳng qua chỉ là mộttrong hàng vạn đóa hoa, đóa hoa không vừa ý nhất. Quên rồi, cũng chẳng có gì totát.
Rời xa những người và những chuyện đó, lòng cũng dầnphẳng lặng trở lại. Cô không có thời gian cũng không có tư cách dung túng bảnthân mình quá coi trọng tình yêu, đa sầu đa cảm. Sắp tốt nghiệp, cô chỉ muốntranh thủ từng giây từng phút.
Trì Mạch từng nói, bản thâncòn sống chính là một thắng lợi.
Cách nói này tuy có chút tự an ủi nhưng lại là độnglực lớn nhất của cô lúc này. Cô vẫn còn sống, không phải ư? Tuy chịu nhiều ápbức và lăng nhục, tổn thương, đả kích, chế giễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-khuynh-thanh/1273853/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.