Trên thế giới này, có rất nhiều người vôtình nói lời tạm biệt liền thực sự không bao giờ gặp lại. Thế đấy Lạc Xuyên,tạm biệt...
Sáng hôm sau, Lăng Lạc Xuyên tỉnh dậy trong phòng ngủcủa mình, bên cạnh đã không còn người, chỉ có một tờ giấy đầy chữ.
Nét chữ thanh thoát mềm mại trên đó rất lộn xộn, khôngkhó nhìn ra người viết khi ấy đang trong tâm trạng phức tạp và hỗn loạn.
Sáng hôm ấy, anh đọc rất nhiều lần, từng từ từng câu,đọc đi đọc lại, im lặng trầm tư, nhớ lại nhiều lần. Cuối cùng tờ giấy mỏng manhbị vo tròn, nắm chặt.
“Xin lỗi, em đã không cách nào chờ anh tỉnh dậy, mặtđối mặt, nói tất cả những điều này với anh. Em không đủ sức nữa rồi, tối qua,em rơi nước mắt cả đêm bên cạnh anh. Nhưng em biết anh đã không còn quan tâm.Chúng ta đi tới nước này, thật sự khác xa so với suy nghĩ ban đầu của em. Bâygiờ ngẫm lại, có lẽ không nên trách anh. Do em quá ngây thơ, lại có thể chorằng hai con người với hai thân phận, địa vị, xuất thân, trải nghiệm khác nhaunhư vậy có thể một lòng một dạ ở bên nhau. Anh là một người quá kiêu ngạo, cuộcđời anh quá mĩ mãn, chưa từng trải qua cảnh ngộ trái oan và gặp cản trở baogiờ, vì vậy anh vĩnh viễn không thể hiểu thế giới mà những người như chúng emhàng ngày đối mặt là như thế nào. Anh vĩnh viễn không thể thông cảm cho tìnhcảm giữa em và Trì Mạch, thứ tình cảm vượt qua cả tình bạn, tình yêu, tìnhthân, thậm chí trân trọng sinh mạng. Anh chưa từng trải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-khuynh-thanh/1273852/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.