Nếu anh thực sự muốn, thì thần thánhcũng chẳng cứu nổi em.
Buổi trưa, một mình Nguyễn Thiệu Nam ngồi ở vị trí sátcửa sổ trong nhà hàng uống cà phê. Tuy là buổi trưa nhưng vì ánh nắng thiêu đốtbên ngoài, nhà hàng không đông người lắm.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, lần đầu tiên Cốc Vịnh Lăngđến muộn. Cô ấy là người vô cùng đúng giờ, chưa bao giờ giống những người phụnữ khác, coi đến muộn là chuyện thường tình.
Có lẽ gặp chuyện gì rồi.
Đang nghĩ vậy thì người đã tới. Cốc Vịnh Lăng mặc mộtbộ Prada vừa vặn lại mát mẻ, uyển chuyền bước tới, cho dù đây không phải nhàhàng cơm Tây với phong cách tao nhã nhưng sự xuất hiện của cô cũng mang lại cảmgiác nhà tranh thêm sáng.
Nhân viên phục vụ bên cạnh lập tức kéo ghế cho cô, CốcVịnh Lăng ngồi xuống mỉm cười nói: “Xin lỗi, công ty em có chút việc, phải nánlại, cộng thêm tắc đường”.
Nguyễn Thiệu Nam mỉm cười gật đầu, không nói gì. CốcVịnh Lăng cũng không lên tiếng nữa, nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên.
Khi dùng cơm, Nguyễn Thiệu Nam đột nhiên hỏi: “Nghenói chi nhánh công ty do em quản lí gần đây xảy ra vấn đề về tài chính, có cầnanh giúp không?”
Cốc Vịnh Lăng cười một cách tao nhã, “Không cần đâu,tự em có thể giải quyết”.
Nguyễn Thiệu Nam gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.Anh thích sự giỏi giang điềm tĩnh, biết tiến biết lùi của Cốc Vịnh Lăng. Khônggiống các thiên kim tiểu thư nhà giàu, ngạo nghễ, khoác lác, rõ ràng chẳng biếtgì nhưng lại thích tự cho là đúng.
Người ta nói đàn ông thông minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-khuynh-thanh/1273836/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.