Chương trước
Chương sau
Editor: Tường An

"Lão đại..." Vương Hải thống khổ nói, "Có một kẻ mạnh tới phủ quận chủ, nói muốn tìm lão đại, Khổng Phàm quản gia vì tranh thủ thời gian để hai chúng ta chạy thoát mà chết trong tay người nọ, dọc đường đi, nếu không có Liễm khí đan làm hắn không cảm nhận được hơi thở của chúng ta, chỉ sợ chúng ta cũng không thể đến báo cho lão đại..."

Dọc đường đi, không ai biết bọn họ gian khổ thế nào.

Không dám lưu lại bất cứ đâu, càng không dám xuất hiện ở phố xá sầm uất, mãi đến khi chạy tới học viện Thần, bọn họ mới dám thở ra một hơi...

Chỉ cần có thể báo tin cho lão đại, dù chết bọn họ cũng không còn gì lo lắng...

"Là ai?"

Lửa giận trong lòng Mộ Như Nguyệt dâng lên đỉnh đầu, sắc mặt lạnh băng, trong mắt tràn ngập hàn ý.

"Là ai giết người phủ quận chủ ta?"

Vương Hải cắn chặt răng, nói: "Ta không biết người nọ là ai, nhưng có nghe hắn nhắc tới Ngư Nhi cô nương..."

"Ngư Nhi?"

Mộ Như Nguyệt còn chưa kịp hỏi Ngư Nhi này là ai thì một thanh âm kinh ngạc từ phía sau truyền đến.

Lâm Nhược Ngữ vừa ra khỏi kí túc xá liền nghe được lời Vương Hải nói, nàng đè nén nghi hoặc trong lòng, hỏi: "Ngư Nhi cô nương kia có phải tên là Trúc Ngư Nhi hay không?"

"Không rõ lắm, ta chỉ nghe hắn nhắn xưng hô như vậy, lão đại, ngươi mau trốn đi một thời gian, phỏng chừng người kia sẽ tìm đến đây nhanh thôi..."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, nghe Lâm Nhược Ngữ nói vậy, hình như có quen biết người tên Ngư Nhi kia.

"Y Liên, phiền ngươi dẫn hai huynh đệ họ đến chỗ Lục Chấn, nhờ hắn an bài cho bọn họ nghỉ ngơi."

"Lão đại, chúng ta không mệt, ngươi mau đi thôi, nếu chậm sẽ không kịp." Vương Hải nôn nóng nói.

"Nếu các ngươi đã tới đây, ta sẽ không để các ngươi xảy ra chuyện gì, bây giờ ta còn có chuyện cần giải quyết, chờ các ngươi nghỉ ngơi tốt lại đến tìm ta."

Dứt lời, Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Lâm Nhược Ngữ: "Ngữ di, ta có lời muốn hỏi ngươi..."

Trong phòng, sau khi mọi người rời đi, chỉ còn lại Mộ Như Nguyệt và Lâm Nhược Ngữ.

Yên lặng thật lâu, Mộ Như Nguyệt mở miệng hỏi: "Ngữ di, người tên Trúc Ngư Nhi kia là ai?"

Lâm Nhược Ngữ nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: "Trước khi trả lời ngươi, ngươi trả lời ta một vấn đề trước đã, chuyện này, từ sau khi khảo hạch kết thúc ta đã muốn hỏi ngươi, ngươi và Vô Vong có quan hệ gì? Vì sao ngươi biết "Nhất kiếm phá thiên" của hắn?"

Mộ Như Nguyệt rũ mắt, khóe môi khẽ cong lên: "Vốn dĩ ta tính trước khi tra ra nguyên nhân hắn mất tích sẽ không nói thẳng với ngươi, hiện tại, ta không thể không nói, Hỏa phượng, xuất hiện đi...."

Một ngọn lửa từ trên người Mộ Như Nguyệt bắn ra, Hỏa phượng xuất hiện bên cạnh nàng.

Sau khi thấy Hỏa phượng bỗng nhiên xuất hiện, Lâm Nhược Ngữ liền trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt diễm lệ của Hỏa phượng.

"Hỏa phượng, ngươi... sao ngươi lại ở đây?"

Tuy lúc Hoàng Ngọc đến gây phiền toái cho Mộ Như Nguyệt đã nhắc đến Hỏa phượng, nhưng không nói nàng là ma thú, cho nên Lâm Nhược Ngữ chỉ cho là trùng hợp thôi, không ngờ lại thật sự là nàng....

"Lâm cô nương, đã lâu không gặp, lần này ta bồi chủ nhân của ta đến đây."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.