Editor: Tường An
Sợ chỉ cần chớp mắt là Mộ Như Nguyệt sẽ biến mất không thấy...
"Ngươi... ngươi còn sống?"
Nữ nhân này thật sự còn sống?
"Ta cũng không phải đi chịu chết, các ngươi đều nhìn ta như vậy làm gì?"
Vừa dứt lời, ba người thế nhưng đồng thời nhào về phía Mộ Như Nguyệt, ánh mắt như lang như hổ của các nàng làm Mộ Như Nguyệt sợ tới mức lui lại vài bước.
"Nguyệt Nhi."
Lisa ôm chặt Mộ Như Nguyệt, hận không thể hung hăng cắn nàng một cái, chẳng qua đây cũng chỉ là tưởng tượng thôi...
"Thật tốt quá, ngươi trở về rồi, chúng ta đều cho rằng ngươi đã chết."
"Đó là các ngươi nghĩ như vậy!" Y Liên trợn trắng mắt, "Ta vẫn luôn tin tưởng nàng còn sống, là các ngươi không nhìn thấy thi thể nàng, cũng không nghe được lời đồn đãi nàng đã chết thì đã vội vàng tin lời Tiêu Vũ nói..."
Lisa ngượng ngùng lè lưỡi, nói: "Còn không phải là vì ta nghe nói các đệ tử bị phái đến Phong Bắc bình nguyên đều có đi mà không có về sao? Nguyệt Nhi đã đi một năm trời còn chưa trở về, ta mới tưởng rằng mấy người đó thật sự giết Nguyệt Nhi, có điều, Nguyệt Nhi, ngươi ở đó rốt cuộc làm gì vậy? Sao ta có cảm giác thực lực của ngươi hình như mạnh hơn rồi?"
"Cái này..." Mộ Như Nguyệt nhún vai, nói: "Chuyện này không thể nói rõ trong chốc lát được, nhưng mà, ta có quà tặng cho các ngươi."
"Cái gì?" Lisa tròn mắt, nghiêng đầu hỏi.
Mộ Như Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1879151/chuong-1208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.