Chương trước
Chương sau
Editor: Tường An

"Tốt!" Ân Hoa cười to, nói: "Không ngờ phủ quận chủ còn có một vài thiết huyết hán tử, nếu các ngươi đã sùng kính nàng như vậy, không bằng xuống địa ngục nguyện trung thành với nàng đi, ha ha ha! Người tới, giết hết những người này cho ta, không chừa một ai!"

Đám người Ân gia cầm vũ khí bao vây phủ quận chủ. 

Đúng lúc này, một thanh âm kiều mị từ phía sau truyền đến.

"Khoan đã!"

Ân Hoa nhíu mày, quay đầu nhìn Thu Mi đi đến, sắc mặt lạnh lẽo: "Thu Mi, ngươi lại muốn xen vào chuyện người khác? Thế nào? Lần này cũng chỉ có một mình ngươi? Tiểu tử Văn Hạo kia không đến? Hay là độc hắn trúng lúc ở trong lăng mộ lại tái phát?"

Thu Mi biến sắc, hừ lạnh một tiếng: "Ân Hoa, ngươi quá độc ác! Ngươi hại chết quận chủ, lại hãm hại Văn Hạo trúng kịch độc, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi phải trả giá đắt cho hành động của mình!"

"Ha ha!" Ân Hoa cười điên cuồng, vẻ mặt khinh thường nói: "Trả giá đắt? Đừng quên, nữ nhi của ta là tiểu thiếp của Lăng thiếu gia, ngươi cho rằng ai có thể khiến ta trả giá? Mộ Như Nguyệt sao? Đáng tiếc nàng đã chết, hơn nữa, cho dù nàng còn sống, chỉ dựa vào một ma thú thần vương kia cũng không phải là đối thủ của đệ nhất cường giả Lăng gia..."

Thu Mi siết chặt nắm đấm, trong lòng cực kì phẫn nộ.

Nàng hối hận.

Hối hận lúc trước làm bạn với loại người như vậy...

Loại người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như hắn, có chuyện gì mà không làm được chứ?

"Ân Hoa, ngày đó vốn dĩ là Văn Hạo lấy được bình ngọc Vương cấp đan trước, ngươi vì muốn cướp đoạt Vương cấp đan mà hạ độc hắn! Loại người hiểm ác như ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!"

Vương cấp đan có thể giúp võ giả dưới cấp đỉnh thần vương đột phá một bậc, khó trách Ân Hoa muốn cướp đoạt Vương cấp đan mà hãm hại Văn Hạo...

"Người không vì mình trời tru đất diệt, ta chẳng làm gì sai cả, Thu Mi, hiện tại ta đã đột phá thần vương trung cấp, ngươi căn bản không phải đối thủ của ta, nếu ngươi vẫn khăng khăng trợ giúp phủ quận chủ, vậy đừng trách ta không niệm tình cũ!"

Ân Hoa cười lạnh nói: "Hơn nữa, ngươi và người phủ quận chủ cũng không có giao tình gì, hà tất phải mất mạng vì bọn họ?"

Thu Mi bỗng nở nụ cười, tiếng cười tràn ngập phẫn nộ.

"Ta và quận chủ quả thật không có giao tình gì, ngay từ đầu cũng chỉ vì thưởng thức năng lực của nàng nên muốn cùng nàng kết giao, sau đó muốn mượn sức cường giả mà đến mời nàng, nhưng ở lăng mộ, nàng đã cứu mạng tất cả chúng ta! Nếu như không có nàng, chúng ta đã sớm chết ở đó rồi, cho nên, ta nợ nàng một mạng..."

Nói tới đây, nàng ngừng lại một chút, nói tiếp: "Quan trọng nhất chính là, Ân Hoa, ngươi làm ta sợ hãi..."

"Loại người như ngươi thật sự làm ta cảm thấy sợ hãi, quận chủ bị ngươi hại chết, Văn Hạo cũng bị ngươi hạ độc! Kế tiếp có phải sẽ đến lượt ta hay không? Nếu ta khoanh tay ngồi nhìn phủ quận chủ bị diệt, có lẽ ta cách ngày chết cũng không quá xa, loại người như ngươi hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy, ngươi nói, ta có thể làm bộ như không biết gì cả sao?"

Ngữ khí của Thu Mi mang vẻ trào phúng, thanh âm lại có chút run rẩy.

"Ngươi cho rằng mình thông minh? Đáng tiếc, hành vi của ngươi chỉ sẽ làm ngươi chết nhanh hơn mà thôi!" Ân Hoa cười lạnh, "Người tới, giết hết tất cả cho ta, còn nữ nhân này cứ bắt lại giao cho bổn gia chủ xử lý! Từ nay về sau, Nam Dương quận không còn thế lực ngầm nào nữa, càng không có Văn gia, chỉ có một gia tộc Ân gia chúng ta! Ha ha!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.