Chương trước
Chương sau
Editor: Tường An

Dưới công kích của ngọn lửa mãnh liệt, các ma thú ngã xuống hàng loạt, nhưng đằng sau vẫn có ma thú cuồn cuộn không ngừng tiến lên, giống như giết thế nào cũng không hết.

Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, trên mặt đất thi thể ngang dọc hỗn loạn.

Lúc này, Mộ Như Nguyệt vô cùng chật vật, quần áo rách tả tơi, toàn thân đều có vết thương, đứng trong bóng tối nhìn càng thêm kinh hãi...

Nhưng nàng vẫn không từ bỏ, chỉ có cách thông qua huấn luyện của Hoa phu nhân mới có thể bằng tốc độ nhanh nhất đột phá cảnh giới kế tiếp...

Trong lúc chiến đấu, thời gian trôi qua rất nhanh, hiện tại đã là nửa năm tính từ khi Mộ Như Nguyệt tiến vào lăng mộ...

Trong nửa năm này, Nam Dương quận đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Ân Hoa đặt được kỳ ngộ trong lúc thám hiểm lăng mộ, sau khi trở về không bao lâu thì đột phá thần vương cao cấp, lúc này, thế cục tam đại thế lực hoàn toàn bị đảo lộn.

Phủ quận chủ có hai cường giả thần vương nhưng hôm nay hai người ở trước mặt Ân Hoa căn bản không đáng nhắc tới, chỉ vì có Thu Mi và Văn gia tương trợ nên phủ quận chủ mới không bị suy sụp...

Nửa năm trước, thời điểm tam đại thế lực từ lăng mộ trở về mang theo tin tức Mộ Như Nguyệt đã chết, toàn bộ phủ quận chủ gần như tê liệt!

Bọn họ không tin lời Ân Hoa nói, nhưng khi Văn Hạo và Thu Mi cũng xác thực cái chết của Mộ Như Nguyệt, phủ quận chủ nháy mắt trở nên hoàn toàn tê liệt.

Có điều, Hải Uy căn bản không tin Mộ Như Nguyệt đã chết, bất chấp mọi người ngăn cản tiến vào lăng mộ tìm kiếm. Sau khi nhìn thấy màn sương mù màu đen kia mới chứng mình lời bọn họ không giả.

Nữ tử thiên tài kia, thật sự đã chết...

Nhất thời, cảm xúc của Hải Uy tràn ngập phẫn nộ và bi thương, hắn nghĩ, hẳn là báo chuyện này cho sư phụ biết, sau đó rời khỏi Phong Bắc bình nguyên...

Nhưng làm thế nào hắn cũng không thể ngờ được, sau khi hắn rời khỏi, phủ quận chủ lại nghênh đón một hồi nguy cơ.

"Ha ha!" 

Lúc này, bên ngoài phủ quận chủ, Ân Hoa cười điên cuồng nhìn mấy người ngăn chặn trước mặt mình, cười lạnh nói: "Khổng Phàm, quận chủ của các ngươi đã chết, thức thời thì đi theo Ân gia chúng ta, có lẽ còn có cơ hội được lưu danh!"

Khuôn mặt già nua của Khổng Phàm xanh mét, lúc hắn muốn nói gì đó, đoàn dong binh vương bát đã phẫn nộ quát lên.

"Chúng ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi phủ quận chủ!"

"Đúng vậy, lúc trước nếu không có quận chủ thu nhận chúng ta, nói không chừng chúng ta vẫn là thổ phỉ trên núi! Căn bản không thể có được thân phận như bây giờ!"

"Quận chủ vì bồi dưỡng chúng ta mà đã dùng không ít dược liệu trân quý, nếu không có nàng, làm sao chúng ta có thực lực cường đại như bây giờ? Muốn chúng ta phản bội quận chủ, tuyệt đối không có khả năng!"

Cũng chính vì bọn họ đã từng làm thổ phỉ cho nên càng thêm coi trọng ân tình.

Có lẽ lúc đầu là vì bị áp bách nên mới đi theo nàng, hơn nữa trong lòng còn hận nàng hại bọn họ phải rời khỏi ngọn núi mà bọn họ sinh sống bao nhiêu năm.

Nhưng hiển nhiên, nữ nhân này không hề coi bọn họ là nô lệ mà coi bọn họ là thuộc hạ thân tín làm việc cho nàng, còn cho bọn họ đủ địa vị, được người khác tôn kính.

Dù nàng đã chết, bọn họ cũng sẽ không ruồng bỏ nàng, sẵn sàng chung sức giết kẻ thù của nàng.

"Ân Hoa, ta khuyên ngươi đừng uổng phí tâm cơ, huynh đệ vương bát chúng ta trọng nhất là tình cảm, quận chủ đối với chúng ta ân trọng như núi, chỉ cần chúng ta không chết thì nhất định sẽ báo thù cho nàng!" Vương Thụ hoàn toàn thay đổi bộ dạng yếu đuối lúc trước, nghiến răng nghiến lợi nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.