"Phụt!"
Hỏa phượng nhịn không được bật cười, dung nhan tuyệt sắc càng thêm mê hoặc lòng người.
Thanh niên kia nhìn đến ngây ngốc, không nỡ dời mắt, hắn sống đến tuổi này lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử kiều mị đến vậy.
Thanh âm của nàng suýt nữa làm xương cốt hắn nhũn ra...
"Công tử, ngươi hẳn là người thần giới đi?" Hỏa phượng yêu kiều, dịu dàng nói, "Ta và chủ tử nhà ta làm mất lệnh bài vào thần giới rồi, không biết công tử có đồng ý giúp đỡ chúng ta hay không?"
Thanh niên vội vàng gật đầu như dã tỏi: "Đồng ý, ta đương nhiên đồng ý, cô nương cũng đừng gọi ta là công tử, ta tên là Lâm Như Toa, ngươi gọi tên ta là được, không biết tên cô nương là gì?"
"Hỏa phượng."
"Hỏa phượng..." thanh niên lẩm bẩm, "Như phượng hoàng trong biển lửa, tên thật hay."
Nói xong, hắn thấy Hỏa phượng nhìn mình, sắc mặt lập tức đỏ bừng, nói năng lộn xộn: "Hỏa... hỏa phượng cô nương, ta không có ý khinh bạc, chỉ là, chỉ là..."
"Thật thú vị", Hỏa phượng khẽ cong khóe môi, "Ta đã lâu không gặp người nào thú vị như công tử."
Oanh!
Thanh niên giống như bị sét đánh, Lâm Như Toa ngây ngẩn, tựa như không thể tin vào tai mình.
Vị cô nương này... đang khen hắn sao?
Trong lòng hắn mừng như điên, thần sắc càng thêm ngượng ngùng, không dám nhìn Hỏa phượng cái nào...
Thấy cảnh này, Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Nàng không ngờ Hỏa phượng lại dùng phương pháp này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1879022/chuong-1079.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.