Có lẽ là vì gặp được Mộ Như Nguyệt, tâm tình Phượng Kinh Thiên rất tốt, nhướng mày nói: "Nàng mắng nữ nhân ta yêu, mà nữ nhân ta yêu không phải là ngươi sao? Người mắng ngươi đều đáng chết!"
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt tối sầm, rốt cuộc đã hiểu vì sao tiểu công chúa hận Phượng Kinh Thiên thấu xương rồi, có điều, nam nhân này cứ như vậy kéo theo nàng xuống nước.
"Phượng Kinh Thiên!"
Nàng vừa định nói gì đó nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Phượng Kinh Thiên ngắt ngang.
"Nữ nhân, ngươi có thể không thích ta, nhưng ngươi không thể ngăn cản ta thích ngươi! Hiện tại ta đã không còn dục vọng như trước kia, càng không hi vọng có được trái tim ngươi, mấy năm nay đã làm ta hiểu rõ, trên đời này, người có thể xứng đôi với ngươi, cùng ngươi kề vai chiến đấu, chỉ có hắn..."
Hơi ngừng lại một chút, Phượng Kinh Thiên nói tiếp: "Cho nên, ta chỉ muốn trở thành bằng hữu của ngươi, ở bên cạnh giúp đỡ ngươi, Nguyệt Nhi, ngươi có thể tới đây vì ta, ta đã rất thỏa mãn rồi..."
Tim Mộ Như Nguyệt run lên, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, lại không biết nên nói gì cho phải.
Có lẽ ngay từ đầu, nàng có địch ý đối với Phượng Kinh Thiên, nhưng về sau, hành động của nam nhân này đã dần xóa đi thù hận trong lòng nàng...
Nhưng mà, trái tim nàng đã thuộc về một nam nhân, không thể chứa thêm người nào nữa.
"Các ngươi nói xong chưa?" sắc mặt tiểu công chúa khó coi, nói, "Bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878989/chuong-1046.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.