Hồn phi phách tán?
Bàn tay Phượng Kinh Thiên khẽ run lên.
Không!
Hắn tuyệt đối không thể bị hồn phi phách tán!
Nếu như vậy, hắn sẽ hoàn toàn biến mất, ngay cả cơ hội liếc nhìn nàng một cái cũng không còn...
Bỗng nhiên, một thân bạch y từ trên không trung hạ xuống trước mặt hắn, con ngươi Phượng Kinh Thiên co rụt lại, rồi lại nhanh chóng giãn ra.
Hẳn là ảo giác của hắn đi.
Từ sau khi bị đưa tới 18 tầng luyện ngục, đã vô số lần xuất hiện ảo giác này, dù thế nào đi nữa, nàng cũng không có khả năng xuất hiện ở nơi này...
Phượng Kinh Thiên cười khổ, lại không nỡ dời mắt, càng sợ hãi ảo giác sẽ biến mất...
"Phượng Kinh Thiên, ta rốt cuộc tìm được ngươi."
Thanh âm đạm mạc truyền vào tai Phượng Kinh Thiên.
"Lần này không chỉ là ảnh ảo, cả thanh âm cũng có."
Cũng đúng thôi, dù nàng đã biết hắn ở 18 tầng luyện ngục nhưng sao có thể đến đây vì hắn?
Trong lòng nàng chỉ có một nam nhân là Dạ Vô Trần, trên đời này, người xứng nàng cũng chỉ có hắn....
"Phượng Kinh Thiên!!!"
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu ngươi không muốn gặp ta, hiện tại ta có thể mặc kệ ngươi!"
Gia hỏa này, thế nhưng nói nàng là ảo giác?
Phượng Kinh Thiên chớp chớp mắt, toàn thân đột nhiên chấn động, hồi phục tinh thần lại, dung nhan tuấn mỹ từ không dám tin biến thành khiếp sợ, sau đó là kinh hỉ, kích động.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878988/chuong-1045.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.