Chương trước
Chương sau
"Cho ngươi."

Mộ Như Nguyệt lấy từ trong nhẫn không gian ra một viên đan dược, nói: "Nghiên cứu xong nhớ trả cho ta."

Cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong đan dược, Lữ Dương chấn động, không dám tin hét to: "Ta đã là một đan dược sư thiên giai cao cấp nhưng lại không phân tích được thành phần dược liệu của viên đan dược này, chẳng lẽ nó thật sự là đan dược đỉnh thiên giai?"

Đan dược đỉnh thiên giai?

Ánh mắt mọi người lập tức dời về phía Mộ Như Nguyệt, lộ vẻ chấn động sâu sắc.

Này... làm sao có thể?

Nàng sao có thể có đan dược đỉnh thiên giai?

Giờ khắc này, tâm tình mọi người đều cực kì chấn động, đặc biệt là Lãnh hoàng, hắn vô cùng hối hận, sớm biết nàng có đan dược đỉnh thiên giai thì dù thế nào hắn cũng sẽ không đối đãi với nàng như thế...

"Lữ Dương, chúng ta đi thôi." Mộ Như Nguyệt chậm rãi nói, "Hiện tại chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm, không thể chậm trễ ở chỗ này."

"Vâng, chủ nhân."

Lữ Dương cung kính đáp, biểu tình giống như hắn là tôn tử (cháu trai) của Mộ Như Nguyệt vậy.

"Đội trưởng."

Ân Linh quay đầu nhìn thân ảnh bạch y dần biến mất, chớp chớp mắt nói: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Lãnh Diễm không nói gì, trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Đi tầng thứ 7!"

Tầng thứ 7?

Ân Linh hơi sửng sốt: "Đội trưởng, vậy không phải quá nguy hiểm sao? Tầng luyện ngục thứ 7, nếu không có thực lực linh nguyên trở lên, đi vào đó chính là con đường chết!"

"Linh Nhi", Ân Phong cười nói, "Ngươi chưa nghe câu nói "Phú quý trung hiểm cầu" sao? Mỗi một tầng của 18 tầng luyện ngục, nồng độ nguyên khí sẽ tăng lên rất nhiều, nếu Mộ cô nương đã cho chúng ta đan dược tốt như vậy, chúng ta không được lãng phí, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể đuổi theo nàng, nếu không, Mộ cô nương sẽ ngày càng cách xa chúng ta, cho đến khi.... chúng ta vĩnh viễn không theo kịp nàng."

Ân Linh trầm mặc, nàng biết phụ thân nói rất có đạo lý, muốn đuổi theo nàng ấy, bọn họ cần phải có tinh thần mạo hiểm.

"Được, chúng ta cùng đi vào tầng luyện ngục thứ 7!"

-------------------------

Biển lửa luyện ngục nằm ở tầng thứ 6, thường xuyên sẽ có một vài người bị ném vào đây để tiếp nhận trừng phạt.

Trước cửa vào biển lửa luyện ngục có binh lính đứng canh gác, nghiêm túc như tượng điêu khắc.

"Đứng lại!"

Đột nhiên, hai binh lính nhìn thấy nữ tử đang bước tới, vội vàng nâng trường kiếm chặn đường nàng.

"Giấy thông hành!"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, lấy lệnh bài Hoắc Diễm cho nàng ra, nhàn nhạt hỏi: "Này... đủ chưa?"

Sau khi kiểm tra lệnh bài, hai binh lính lập tức mở cửa ra, một cỗ sóng nhiệt liền ập vào mặt.

"Vào đi, trong vòng nửa canh giờ phải đi ra."

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, thu hồi lệnh bài, cất bước tiến vào biển lửa.

Thời khắc vừa đặt chân vào, một cỗ nhiệt lượng nóng rực truyền tới làm thân thể nàng chấn động một chút.

"Nơi này không hổ là biển lửa luyện ngục, vừa bước vào đã có chút không chịu nổi, có điều, không biết Phượng Kinh Thiên hiện đang ở đâu, việc cấp bách bây giờ là phải tìm được hắn..."

Trong luyện ngục, vô số linh hồn bị trói bằng xích sắt, tiếng kêu thê lương vang khắp cả biển lửa, làm thần sắc Mộ Như Nguyệt cũng trầm xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.