"Ta sẽ không nói cảm ơn, ân tình của ngươi, ta ghi tạc trong lòng, có lẽ hiện tại ta không bằng ngươi, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, ta đuổi kịp bước chân của ngươi..."
Đây... là hứa hẹn của hắn đối với nàng.
Mộ Như Nguyệt cười khẽ: "Tốt, ta chờ ngươi."
Lãnh Diễm nhẹ nhàng rũ mắt xuống, che đậy tia kiên định nơi đáy mắt.
Hắn biết, con đường này còn rất dài, nhưng rồi sẽ có một ngày hắn nỗ lực đuổi kịp nàng....
"Đây là đan dược cứu hắn."
Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn Lãnh hoàng sắc mặt xanh mét, cười lạnh nói: "Có điều, đan dược này chỉ có thể làm hắn sống lâu thêm một năm, nếu như hắn không đối đãi với Lãnh Diễm như vậy, có lẽ ta sẽ ra tay cứu hắn, còn một năm tuổi thọ này là ta nể tình Lãnh Diễm mới cho hắn..."
Một năm tuổi thọ, bán đứt tình phụ tử của hai người bọn họ!
Trái tim Lãnh Diễm run rẩy, đôi mắt lạnh lùng trở nên nhu hòa, trên dung nhan lạnh băng cũng chậm rãi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Dù chỉ là một nụ cười nhạt nhưng vẫn làm người khác ngây ngẩn.
Ân Linh ngơ ngác nhìn Lãnh Diễm, ánh mắt lộ vẻ si mê.
Thì ra đội trưởng cười lên đẹp như thế, đáng tiếc, nụ cười này không dành cho nàng...
Nghĩ đến đây, nàng khẽ nở nụ cười chua xót.
Nhưng nàng tin tưởng, chỉ cần nàng vẫn luôn đi theo đội trưởng, dù hắn là khối băng cũng sẽ bị nàng hòa tan!
Ân Linh âm thầm nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878984/chuong-1041.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.