Chương trước
Chương sau
Nghiên Mặc cười điên cuồng, nhìn khuôn mặt già nua vặn vẹo dữ tợn của hắn mà trong lòng mọi người phát rét.

Mộ Dung Cầm lạnh lùng nhìn hắn một cái, trường kiếm trong tay xẹt qua không trung, nhẹ nhàng cắt ngang cổ họng hắn...

"Không tốt!"

Ngọc Yến và Vô Hư thấy Nghiên Mặc đã chết, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, nhanh chóng lui về phía sau, nhưng sau khi Mộ Dung Cầm cùng dược thánh lần nữa lao vào cuộc chiến, không bao lâu sau hai người kia cũng ngã xuống bên cạnh thi thể Nghiên Mặc.

Một màn này quá mức khó tin, ai có thể ngờ được ba vị trưởng lão Bắc Ma cung vừa rồi còn tác oai tác quái lại nhanh táng thân tại đây như vậy...

Đậu Tịnh Quân hồi phục tinh thần, vội vàng quay sang nói với người của hai đại thế lực: "Đa tạ bốn vị ra tay cứu giúp, đại ân đại đức này Đậu Tịnh Quân ta cả đời khó quên."

"Không cần cảm tạ ta", Dược thánh nhàn nhạt nhìn Đậu Tịnh Quân, lạnh giọng nói, "Chỉ vì Mộ Như Nguyệt của Đậu gia là sư phụ của Thiên Thừa Ngôn, tên tiểu tử kia chạy đến thỉnh cầu ta, ta không thể ngồi yên không quan tâm, bất quá, Mộ Như Nguyệt hiện giờ đang ở đâu?"

Sắc mặt Đậu Tịnh Quân trầm xuống.

Nhất thời, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, bầu không khí trở nên quỷ dị.

"Chẳng lẽ Nguyệt Nhi đã xảy ra chuyện?" An Thiến nóng nảy, "Ta đã sớm nghe Thư Ninh nói Mộ Như Nguyệt hiện tại đang ở Đậu gia, lần này biết được tin tức Đậu gia gặp nguy cơ cho nên mới mời sư phụ ta đến tương trợ, có phải Nguyệt Nhi nàng..."

Nghĩ đến đáp án kia, trong lòng An Thiến bất giác căng thẳng.

Nàng vĩnh viễn không quên lúc ở Hỗn thành, khi mình bị An Lâm vũ nhục, chính là nữ nhân kia đã vươn tay giúp đỡ nàng.

Bắt đầu từ lúc đó, nàng đã thề đời này kiếp này sẽ đi theo sau Mộ Như Nguyệt. Vì thế, sau khi tỷ thí kết thúc nàng lựa chọn gia nhập Võ Môn, bái Mạc Phi làm sư phụ, mục đích bất quá là một ngày nào đó có thể giúp đỡ nàng ấy thôi...

Cho nên, An Thiến căn bản không thể tưởng tượng được, nếu Mộ Như Nguyệt đã xảy ra chuyện, vậy sau này động lực của nàng là gì?

Đậu Tịnh Quân cười khổ, lắc lắc đầu nói: "Nàng không xảy ra chuyện gì, chỉ mất tích thôi, ngay cả chúng ta cũng không biết nàng và Dạ Vô Trần rốt cuộc đã đi đâu."

Nghe vậy, An Thiến thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, Nguyệt Nhi lợi hại như vậy, căn bản sẽ không gặp nguy hiểm gì, cho dù tạm thời phải đối mặt với nguy cơ, nàng cũng sẽ có biện pháp hóa giải."

Ngay cả bản thân An Thiến cũng không rõ vì sao mình lại tín nhiệm nữ nhân kia đến vậy...

"Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện", Mộ Dung Cầm khẽ cau mày, nhìn mọi người trong sân, nói: "Chuyện kế tiếp người của hai đại thế lực có thể giải quyết tốt, sau này có chúng ta ở đây, không cần lo lắng sẽ xảy ra vấn đề gì nữa."

Phu thê Tiêu Thiên Vũ nhìn nhau, xem ra hiện tại cũng chỉ có thể như thế...

"Gia chủ, tin tức tốt, tin tức tốt!"

Đúng lúc này, một thanh âm vội vã truyền đến.

Đậu Tịnh Quân có chút không kiên nhẫn nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì? Bây giờ đối với chúng ta còn có tin tức gì tốt?"

"Là... là biểu tiểu thư..." người nọ thở hổn hển, "Biểu tiểu thư và biểu cô gia đã tiến vào Thiên Ma thành."

"Cái gì?" Đậu Tịnh Quân chấn động, trong lòng mừng như điên, "Nguyệt Nhi và Vô Trần? Bọn họ đã trở lại? Mau, mau cùng ta đi nghênh đón."

Giờ khắc này, tâm tình mọi người đều rất kích động, Tiêu Thiên Vũ và Thánh Nguyệt phu nhân vội vàng quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.