"Mạc Phi môn chủ, biết vì sao Bắc Ma cung chúng ta trở nên cường đại như vậy không? Bởi vì cung chủ sau lưng Bắc Ma cung là một người mà các ngươi làm thế nào cũng không thể thắng được, chỉ cần người kia muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu diệt các ngươi, đáng tiếc, đại nhân không thể tự mình ra tay, cho nên chỉ có thể mượn dùng lực lượng của cung chủ chúng ta..."
Người kia cường đại đến thế, đám người nhỏ bé tầm thường này sao có thể so sánh được?
Trong lòng mọi người nhảy dựng.
Cường đại hơn vô thượng, chẳng lẽ là Võ thần?
Không!
Chuyện này không có khả năng, trên đời này làm sao có thể có thần tồn tại? Cho dù có, cũng không nên xuất hiện ở nơi này...
Mộ Dung Thanh Sơ trầm mặc, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía khuôn mặt già nua dữ tợn của Nghiên Mặc, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
"Xem ra đúng là sơn vũ dục lai phong mãn lâu*, có lẽ rất nhanh thôi, tai ương diệt thế của thế giới này sẽ xảy ra, đến lúc đó, có thể sống sót qua trận tai ương này không, chỉ có thể xem một người...."
Mộ Dung Cấm quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ bên cạnh, nhíu mày hỏi: "Thanh Sơ, có phải ngươi nhìn thấy gì không?"
Mộ Dung Thanh Sơ khẽ gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào hàng lông mi cong dài của hắn, tản mắt ánh sáng mê hoặc.
Hắn quả thật nhìn thấy.
Vô số Võ thần xẹt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878955/chuong-1012.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.