Đúng vậy, điều nàng muốn chính là Mộ Như Nguyệt cả đời áy náy bất an, nếu không thể giết Mộ Như Nguyệt, vậy nàng sẽ khiến Mộ Như Nguyệt áy náy cả đời đối với một nam nhân khác.
Dạ Vô Trần là phu quân của Mộ Như Nguyệt, làm sao có thể cho phép nữ nhân mình yêu nhớ mãi không quên nam nhân khác? Cho nên, Mộ Như Nguyệt vứt bỏ nghĩa phụ mà còn muốn có được hạnh phúc, đó là điều căn bản không có khả năng!
"Nguyệt Nhi", khóe môi Dạ Vô Trần khẽ nhếch, ôm chặt nữ tử vào lòng, "Có nơi nào mà chúng ta chưa từng xông qua? Không phải chỉ là một cái luyện ngục thôi sao? Nếu nàng muốn cứu hắn, ta liền vì nàng xông vào luyện ngục mang hắn ra..."
Tiếng cười của Tiêu Tĩnh bị nghẹn trong cổ họng, trừng to mắt, không dám tin nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ của nam nhân.
Hắn thế nhưng vì nữ nhân mình yêu mà đi cứu tình địch?
Rốt cuộc tình yêu phải sâu đậm và bao dung cỡ nào mới có thể làm ra chuyện như vậy?
Thân thể Tiêu Tĩnh cứng đờ, thống khổ nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy: "Mộ Như Nguyệt, ta vốn cho rằng nghĩa phụ là người yêu ngươi nhất, vì ngươi, hắn thủ thân như ngọc suốt nhiều năm, khinh thường tất cả nữ tử chung quanh, mà trong mắt người cao ngạo như hắn lại chỉ có một mình ngươi, nhưng ngươi lại không nhìn thấy điểm tốt của hắn, cho nên, ta cảm thấy bất công cho nghĩa phụ, vì sao hắn yêu ngươi như vậy mà ngươi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878936/chuong-993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.