Một kiếm kinh người như thế làm mọi người ngây ngốc, nhìn chằm chằm tình huống trên lôi đài....
Cuồng phong tan đi, trong đống bụi đất mù mịt dần dần hiện ra một thân ảnh.
Lúc này, nữ tử không còn phiêu dật như trước nữa, một thân bạch y dính đầy tri bụi, cả người vô cùng chật vật, nhưng vẫn không cách nào che giấu đi khí chất phong hoa tuyệt đại.
Mọi người đều chấn động rồi, ánh mắt kinh ngạc, vẻ mặt không dám tin.
"Ngươi... tại sao ngươi vẫn còn sống!"
Thanh âm Phiên Lâm run rẩy, thất thanh quát lớn.
Một chiêu đó hắn đã dùng toàn bộ lực lượng của mình, vậy mà nữ nhân này vẫn còn sống....
"Nguyệt Nhi!"
Trái tim An Thiến chấn động mãnh liệt, ngốc ngốc nhìn Mộ Như Nguyệt từ trong đống tro bụi đi ra, loại cảm giác mất đi mà tìm lại được làm nàng suýt nữa kinh hô lên, vội vàng bụm chặt môi.
Nhưng thân thể không ngừng run rẩy, vẫn có thể nhìn ra nàng đang kích động thế nào...
"Sư phụ, thì ra sư phụ không có việc gì..."
Trong lòng Thiên Thừa Ngôn còn chấn động hơn nhiều so với An Thiến, hắn không thể tưởng tượng được nếu Mộ Như Nguyệt xảy ra chuyện gì, hắn có thể sẽ làm mấy hành động gì khác người hay không.
Là cha mẹ cho hắn sinh mệnh và linh hồn, nhưng nữ tử này đã cho hắn hi vọng, nếu như không có nàng, hắn bây giờ đã là một thi thể, cùng Nhan Nhi âm dương cách biệt....
Thư Ninh nở nụ cười.
Nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878759/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.