Chương trước
Chương sau
Ngụ ý, ta giáo huấn ngươi là vì tốt cho ngươi, nếu ngươi không tiếp thu thì chính là không biết tốt xấu, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tai họa cho Đông Đảo.

Đã là tai họa thì vẫn nên sớm trừ đi mới tốt...

Thiên Thừa Ngôn cười phá lên, tiếng cười tràn đầy châm chọc, tựa như lời Phiên Lâm nói rơi vào tai hắn là buồn cười cỡ nào.

Không đợi hắn mở miệng, bên cạnh đã truyền đến một thanh âm băng hàn tận xương: "Người của ta, còn không đến phiên ngươi giáo huấn."

Phiên Lâm chấn động, ánh mắt dời qua nữ tử đứng bên cạnh Thiên Thừa Ngôn. Vừa rồi, chính là nữ tử này đã ngăn cản hắn công kích Thiên Thừa Ngôn.

Phiên Lâm khẽ nheo mắt, cẩn thận đánh giá Mộ Như Nguyệt.

Cho dù Lương Văn vẫn luôn cam đoan những người này nhu nhược yếu đuối không đáng nhắc đến, nhưng một khắc vừa nãy, hắn đã nhận ra nữ tử này tuyệt đối không đơn giản.

Hơn nữa, nàng càng không phải chỉ là một thiên phú trung cấp nho nhỏ!

"Nha đầu, ta làm như thế cũng là vì tốt cho hắn, nếu không, sau này tiểu tử này chọc ra chuyện phiền toái gì, cũng đừng trách ta không nhắc nhở hắn." Phiên Lâm cười lạnh, châm chọc nói.

Tuy nàng không phải là một thiên phú trung cấp, thì đã sao? Dựa vào thực lực của nữ nhân này, đại khái cũng chỉ đến cảnh giới địa nguyên thôi, hắn hiện tại đã là thiên nguyên, dĩ nhiên không cần phải sợ nàng...

Mộ Như Nguyệt không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Phiên Lâm. Ánh mắt kia khiến tim Phiên Lâm khẽ run lên, nhưng nhanh chóng hồi phục tinh thần, trong lòng cười tự giễu.

Hắn vậy mà lại bị một tiểu nha đầu hơn hai mươi tuổi hù dọa, thực lực của nàng hiện giờ không phải là đối thủ của hắn, tại sao phải kiêng kị?

Chắc là mấy ngày nay mệt mỏi cho nên mới xuất hiện ảo giác đi...

"Có thể xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có các ngươi." Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn Phiên Lâm, thanh âm không nóng không lạnh, nhưng lại làm Phiên Lâm biến sắc.

Nếu thái độ nữ nhân này ôn hòa, có lẽ hắn sẽ tha cho bọn họ, nhưng bây giờ lại còn dám làm trò trước mặt hắn, rõ ràng là không để hắn vào mắt.

Có điều, chuyện làm Phiên Lâm phẫn nộ hơn còn ở phía sau...

Chỉ thấy Thiên Thừa Ngôn nhấc một chân lên đạp vào người Lương Văn, tuy lúc nãy đã phế đan điền của Lương Văn rồi, nhưng một màn này vẫn khiến Phiên Lâm lửa giận ngập trời.

"Tiểu tử thúi, ngươi dám làm thế trước mặt ta, hôm nay ta không giết ngươi thì khó có thể làm người khác tin phục!"

Phiên Lâm phẫn nộ hét lên, đánh một chưởng về phía Thiên Thừa Ngôn.

Đúng lúc này, Mộ Như Nguyệt chắn trước mặt Thiên Thừa Ngôn, nâng mắt nhìn về phía Phiên Lâm đang đánh tới...

"Nữ nhân này muốn chết sao?"

Mọi người thấy hành động của nàng đều sửng sốt, không ngờ nàng dám đối kháng với Phiên Lâm, cho dù có mấy cái mạng cũng không đủ bị giết.

Càng làm mọi người bất ngờ hơn chính là, một trận tỷ thí lại phong ba như thế....

Hai mắt An Lâm tỏa sáng, trước mắt tựa như hiện ra tình cảnh Mộ Như Nguyệt bị đánh ngã trên mặt đất, vẻ mặt tươi cười vặn vẹo.

"Không biết tự lượng sức!" Nàng hừ lạnh một tiếng, cao hứng bừng bừng nói, "Hành động này chính là muốn chết, lần này ai cũng không cứu được nàng!"

Rất nhanh thôi, nữ nhân đáng chết này sẽ chết, hiện tại nàng có xúc động muốn ngửa đầu cười to vài tiếng, nhìn chằm chằm vào dung nhan khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi kia.

Đây chính là kết cục của việc đắc tội quyền quý...

Nhưng vào lúc này, trên người nữ tử bộc phát khí thế cường hãn, quanh thân nổi lên cuồng phong...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.