Diêu Vân Thanh không biết thực lực của Dạ Vô Trần cho nên mới nghĩ ra một kế sách như vậy, mặc dù vị thanh y nam nhân kia là cường giả linh nguyên, nhưng Tôn giả đã là đỉnh linh nguyên rồi, hắn chưa chắc có thể đánh lại Tôn giả, lúc đó Mộ Như Nguyệt muốn rời đi sẽ khó khăn.
"Tôn giả, ngươi đừng nghe nữ nhân này nói bậy!" Diêu Lâm hung hăng trừng mắt nàng một cái, "Tiểu nha đầu kia sao có thể chữa bệnh cho phụ thân được? Nhất định là muốn chạy trốn nên mới nói như thế! Tuyệt đối không phải là thật!"
Tôn giả không nói gì, trầm mặc một lúc lâu, sau đó vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Tốt, ta có thể cho nàng một cơ hội, hi vọng các ngươi không lừa gạt ta!"
"Tôn giả!"
Diêu Lâm biến sắc, vừa định nói gì đó, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tôn giả ngăn lại.
Hắn tức giận bất bình trừng mắt Diêu Vân Thanh, trong lòng âm thầm hừ lạnh, nha đầu này cho rằng nói vậy có thể lừa gạt Tôn giả sao? Chờ đến khi biết bọn họ không thể chữa bệnh, phỏng chừng phải chết càng khó coi hơn...
Trong một căn phòng đơn giản cổ xưa, một lão giả sắc mặt tái nhợt nằm trên giường khắc hoa lớn, hai hàng lông mày bạc trắng nhíu chặt, nếu không phải năng lực cảm nhận của mọi người tương đối mạnh, chỉ sợ không cảm thụ được hô hấp của lão giả.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của lão giả, Mộ Như Nguyệt vuốt cằm, trầm ngâm nửa ngày, hỏi: "Gia gia ngươi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878632/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.