Chương trước
Chương sau
Diêu Vân Thanh không biết thực lực của Dạ Vô Trần cho nên mới nghĩ ra một kế sách như vậy, mặc dù vị thanh y nam nhân kia là cường giả linh nguyên, nhưng Tôn giả đã là đỉnh linh nguyên rồi, hắn chưa chắc có thể đánh lại Tôn giả, lúc đó Mộ Như Nguyệt muốn rời đi sẽ khó khăn.

"Tôn giả, ngươi đừng nghe nữ nhân này nói bậy!" Diêu Lâm hung hăng trừng mắt nàng một cái, "Tiểu nha đầu kia sao có thể chữa bệnh cho phụ thân được? Nhất định là muốn chạy trốn nên mới nói như thế! Tuyệt đối không phải là thật!"

Tôn giả không nói gì, trầm mặc một lúc lâu, sau đó vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Tốt, ta có thể cho nàng một cơ hội, hi vọng các ngươi không lừa gạt ta!"

"Tôn giả!"

Diêu Lâm biến sắc, vừa định nói gì đó, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tôn giả ngăn lại.

Hắn tức giận bất bình trừng mắt Diêu Vân Thanh, trong lòng âm thầm hừ lạnh, nha đầu này cho rằng nói vậy có thể lừa gạt Tôn giả sao? Chờ đến khi biết bọn họ không thể chữa bệnh, phỏng chừng phải chết càng khó coi hơn...

Trong một căn phòng đơn giản cổ xưa, một lão giả sắc mặt tái nhợt nằm trên giường khắc hoa lớn, hai hàng lông mày bạc trắng nhíu chặt, nếu không phải năng lực cảm nhận của mọi người tương đối mạnh, chỉ sợ không cảm thụ được hô hấp của lão giả.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của lão giả, Mộ Như Nguyệt vuốt cằm, trầm ngâm nửa ngày, hỏi: "Gia gia ngươi bị bệnh bao lâu rồi?"

Diêu Vân Thanh sửng sốt, nghĩ nghĩ, nói: "Đại khái khoảng ba, bốn năm, chẳng qua trước kia dù ốm đau nằm trên giường nhưng vẫn có thể miễn cưỡng ngồi được, cho đến hơn một tháng trước, thậm chí đã không nói được nữa, qua hơn nữa tháng sau ta mới biết được chuyện này, cho nên vội vàng trở về, không ngờ mới gặp gia gia một chút, còn chưa kịp bồi hắn được ngày nào đã bị Nhị thúc nhốt lại."

Lúc nói lời này, Diêu Vân Thanh lạnh lùng quét mắt Diêu Lâm phía sau.

Bởi vì có Tôn giả ở đây, Diêu Lâm không dám làm càn, chỉ hung hăng trừng mắt nàng một cái.

"Trước đó đã có những đan dược sư khác đến xem bệnh cho gia gia ngươi chưa?" Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, đáy mắt hiện lên lãnh ý.

"Có!" Diêu Vân Thanh gật đầu, "Diêu gia đã mời đan dược sư đến xem bệnh rồi, nhưng những người đó đều nói không thể cứu được."

"Trừ lần đó ra còn có đan dược sư nào khác tới xem không?" Ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, trong lòng đã hiểu ra.

"Không có", Diêu Vân Thanh lắc lắc đầu, "Ngay cả Dược Tông cũng nói không thể cứu được gia gia, các đan dược sư khác sao có thể so được với Dược Tông?"

Mộ Như Nguyệt chậm rãi nâng mắt, đáy mắt hiện lên hàn ý: "Ta đã biết tình huống của gia gia ngươi."

Diêu Vân Thanh lập tức căng thẳng, ánh mắt khẩn trương nhìn Mộ Như Nguyệt: "Gia gia còn có thể cứu không?"

Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào bạch y nữ tử tuyệt sắc, chờ đợi câu trả lời của nàng...

Chỉ có Diêu Lâm là ngoại lệ, hắn đã nhận định, đây hoàn toàn là lý do thoái thác Diêu Vân Thanh dùng để lừa Tôn giả, Mộ Như Nguyệt làm sao có năng lực này?

Làm như không nhìn thấy ánh mắt trào phúng kia, Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: "Bệnh của gia gia ngươi rất đơn giản, hắn đã từng tiếp xúc với một loài thực vật tên là Tử Kinh Hoa, phấn hoa của Tử Kinh Hoa có thể khiến con người từ từ suy sụp, cho đến khi không thể ngồi dậy được nữa, muốn giải độc phấn hoa này, phải dùng giải độc đan thiên giai sơ cấp."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.