Nhưng mà nơi này là Vô giới!
Nàng mới đến, không quen biết bất kì ai, thiếu niên này có lý do gì mà tiếp cận nàng? Cho nên, nàng mới không hoài nghi có phải hắn ngụy trang thành bộ dáng như thế hay không...
"Ngươi tên gì?"
Mộ Như Nguyệt xoay người nhìn thiếu niên trước mắt, băng hàn trong mắt dần dần hòa tan.
Thiếu niên nhấp nhấp môi, sợ hãi nói: "Mặc Khê."
Mặc Khê?
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, hắn chắc hẳn không phải người của tứ đại gia tộc.
"Bên ngoài có rất nhiều người xấu, ngươi có muốn đi theo ta hay không?" Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn thiếu niên, nghiêm túc hỏi.
Thiếu niên chớp chớp mắt, lông mi khẽ nâng lên, vì thế thân ảnh nữ tử thanh lệ in ảnh ngược trong đôi mắt đen thanh triệt như nước kia.
Từ khi bị gia gia ném ra ngoài, hắn đã gặp rất nhiều người, trong mắt những người đó là tham dục vô tận, nhưng đôi mắt nàng lại thanh tịnh như nước, sạch sẽ không một chút tạp chất.
"Được, ta đi theo ngươi, bất quá ngươi còn chưa nói cho ta biết tên của ngươi."
Mộ Như Nguyệt cong môi cười: "Mộ Như Nguyệt."
"Mộ Như Nguyệt? Vậy sau này ta có thể gọi ngươi là Như Nguyệt không?" Thiếu niên cười nói.
Nụ cười này của hắn như vạn hoa đua nở, Mộ Như Nguyệt tựa như nhìn thấy bầu trời quang đãng, ánh mặt trời ấm áp trong nụ cười sáng lạn kia.
"Tốt."
Mộ Như Nguyệt hơi ngước mắt nhìn Mặc Khê, bất giác nở nụ cười....
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878487/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.