Bóng đêm thâm trầm.
Nam nhân đứng bên giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mắt Mộ Như Nguyệt, rồi vuốt xuống cánh mũi, dừng lại trên môi nàng...
Môi nàng mềm mại mà lạnh lẽo, làm người ta nhịn không được muốn thưởng thức.
Đương nhiên, hắn cũng nghĩ như vậy, và cũng làm như thế.
Nam nhân cúi đầu hôn môi nàng, nhẹ nhàng nhấm nháp môi thơm, động tác của hắn thật nhẹ thật nhẹ, tựa hồ sợ đánh thức nàng...
Nữ tử trên giường có chút bất an, lông mày nhíu chặt, nàng trở mình quay qua đối diện với nam nhân, hàng lông mày mới chậm rãi giãn ra.
"Nguyệt Nhi, xin lỗi, ta cần phải rời đi."
Nếu mục tiêu của Tiên Y Môn là hắn, vậy chỉ khi hắn rời đi, nàng mới có thể an toàn. Nhưng mà hắn lại luyến tiếc, không nỡ xa nữ nhân này...
Ánh trăng chiếu vào phòng, dừng trên thân ảnh thon dài của nam nhân.
Ánh mắt hắn chuyên chú, tựa như muốn khắc sâu nữ tử vào thật sâu trong ký ức....
Có lẽ lần này từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau.
"Nguyệt Nhi, ta chờ, chờ một ngày ngươi trở nên cường đại, chờ khi chúng ta gặp lại nhau, có lẽ ngươi đã trưởng thành đến một độ cao nhất định, lúc đó chúng ta không cần phải tách ra nữa."
Chỉ có trở nên cường đại, bọn họ mới có thể vĩnh viễn không chia lìa.
Nhìn nữ tử trên giường lần cuối, Dạ Vô Trần dứt khoát xoay người, biến mất trong bóng đêm...
Hắn rời đi, không nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878477/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.