Chương trước
Chương sau
"Hừ!"

Nữ tử hừ nhẹ một tiếng, sau đó dời mắt về phía Mộ Như Nguyệt, thân thể như kiếm vọt tới, đúng lúc này, một cỗ áp lực cường đại từ trên người Mộ Như Nguyệt khuếch tán ra...

Oanh!

Trong nháy mắt, nữ tử đã cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ xâm nhập vào đầu nàng, chưa kịp phản ứng đã té từ trên không trung xuống.

Sắc mặt nàng trắng bệch, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

Nữ nhân này lại có tinh thần lực cường đại như vậy?

"Đáng chết!" bạch y nữ tử từ trên mặt đất bò dậy, trên gương mặt tái nhợt là sự không cam lòng cùng phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn phất tay, nghiến răng nghiến lợi nói, "Chúng ta đi!"Trước giờ thiếu chủ chưa từng nói nữ tử này có tinh thần lực cường hãn như vậy, cho nên hiện tại bọn họ chỉ có thể rút lui!

Nhìn đám người rời đi, Mộ Như Nguyệt cũng không ngăn cản, nói đúng hơn là không thể ngăn cản, lần này tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, hơn nữa thần kinh quá căng thẳng, hai chân nàng mếm nhũn ngã vào ngực nam nhân.

"Nguyệt Nhi." Dạ Vô Trần vươn tay đỡ lấy thân thể nữ tử, ánh mắt đau lòng: "Ngươi quá miễn cưỡng, tuy tinh thần lực của ngươi rất cường đại nhưng tốc độ phóng ra quá nhanh cho nên khiến ngươi có chút không chịu nổi..."

Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, nhìn dung nhan tuấn mỹ trước mặt, ánh mắt kiên định: "Ta nói rồi, ta không phải nữ nhân cần ngươi bảo hộ, dù đối mặt với cường địch, chúng ta cũng có thể kề vai chiến đấu."

Cánh tay ôm nữ tử khẽ run lên, trong đôi mắt tím hiện lên gợn sóng, đời này, có thể gặp được nàng, hắn may mắn cỡ nào?

"Nguyệt Nhi."

Thánh Nguyệt phu nhân vội vàng thả tay Tiêu Thiên Vũ ra, chạy nhanh đến, cẩn thận nhìn nữ tử, thấy nàng không có gì trở ngại mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Nguyệt Nhi, ngươi có biết bọn họ là ai không?"

Mộ Như Nguyệt lắc đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của Thánh Nguyệt phu nhân và Tiêu Thiên Vũ: "Không rõ lắm, bất quá có thể có nhiều cường giả chân nguyên như vậy, trên đại lục này không nhiều..."

Có điều, mục tiêu của những người đó là Dạ Vô Trần.

"Là người Tiên Y Môn", Dạ Vô Trần khẽ rũ mắt, khóe môi cười lạnh lẽo, "Vừa rồi khi chiến đấu với các nàng, ta nhìn thấy ngọc bội Tiên Y Môn, cho nên bọn họ dĩ nhiên là người Tiên Y Môn."

Tiên Y Môn!

Dạ Vô Trần hít sâu một hơi, đè nén sát khí bắt đầu khởi động trong lòng, Tiên Y Môn này sớm muộn gì cũng sẽ biến mất!

Tựa như cảm nhận thân thể nữ tử căng thẳng, Dạ Vô Trần nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ôn nhu nói: "Ngươi không cần lo lắng, mọi việc đã có ta, ta đã có biện pháp khiến ngươi và Tiêu gia không gặp nguy hiểm..."

Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, chăm chú nhìn nam nhân, nhướng mày hỏi: "Biện pháp gì?"

"Hôn ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết." Dạ Vô Trần cười tà mị, đôi mắt tím sáng ngời, khuôn mặt tươi cười càng thêm tươi đẹp.

Không thể không nói, dung mạo nam nhân này quả thật rất mê người, ngay cả giọng nói cũng cực kì dụ hoặc, khó trách lại có nhiều nữ nhân bất chấp tất cả vì hắn...

Mộ Như Nguyệt trừng mắt hắn một cái, thấy Thánh Nguyệt phu nhân che miệng cười trộm, nàng hung hăng nhéo eo hắn một cái, vẻ mặt lại vẫn như thường.

Dạ Vô Trần rên lên một tiếng nhưng nụ cười vẫn không giảm, đôi mắt tím tràn đầy ánh sáng nhu hòa.

Vì Mộ Như Nguyệt không nhìn hắn, cho nên không nhìn thấy sự giãy giụa và luyến tiếc trong mắt nam nhân, nếu như nàng chú ý đến cảm xúc trong mắt nam nhân lúc này, có lẽ chuyện sau đó sẽ không xảy ra....(Ôi.... cặp đôi của chúng ta lại sắp phải chia lìa... hic hic....)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.