"Không!" Y Điệp thét chói tai, "Ta không phục! Thiên phú của ta tuyệt đối mạnh hơn bất kì kẻ nào, vì ngươi có tư tâm nên mới không chịu dạy ta! Nếu ngươi đã nhặt ta về thì nên phụ trách cuộc đời ta, tại sao không muốn dạy ta? Người khác đều hâm mộ ta là dược đồng của Vô Ngu đại sư nhưng ta không muốn chỉ là một dược đồng nho nhỏ, cái ta muốn là đứng trên cao nhìn xuống kẻ khác!"
Nàng hâm mộ những thiên tài đan dược sư trẻ tuổi, tỷ như tôn tử của hội trưởng đan hội, còn có nữ nhân Mộ Như Nguyệt kia...
Tuy nàng chưa từng gặp nữ nhân kia nhưng cũng có nghe Vô Ngu đại sư nhắc tới.
Nếu như đại sư dạy nàng luyện đan, nàng nhất định có thể vượt qua nữ nhân kia...
Thân thể Vô Ngu run lên, hắn nhìn đôi mắt tràn ngập cừu hận của Y Điệp, trong lòng cực kì thống khổ. Đôi mắt kia, không còn thuần khiết như lúc mới gặp...
Lúc ấy, trong đống tuyết, chính vì đôi mắt trẻ con thuần khiết kia đã hấp dẫn hắn, cho nên hắn mới không đành lòng để mặc nàng cô đơn chết ở nơi đó, nhặt nàng về Thanh Vân Môn.
Ai ngờ cuối cùng, hắn nhặt được một con bạch nhãn lang...
Có lẽ đó là quyết định hối hận nhất trong cuộc đời hắn!
"Vô Ngu đại sư, đừng trách ta tố cáo ngươi, ngươi đã sớm qua lại với người Võ Môn, còn muốn nội ứng ngoại hợp thâu tóm Thanh Vân Môn, môn chủ đối xử với ngươi tốt như vậy, cho ngươi rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878453/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.