Chương trước
Chương sau
"Không!" Y Điệp thét chói tai, "Ta không phục! Thiên phú của ta tuyệt đối mạnh hơn bất kì kẻ nào, vì ngươi có tư tâm nên mới không chịu dạy ta! Nếu ngươi đã nhặt ta về thì nên phụ trách cuộc đời ta, tại sao không muốn dạy ta? Người khác đều hâm mộ ta là dược đồng của Vô Ngu đại sư nhưng ta không muốn chỉ là một dược đồng nho nhỏ, cái ta muốn là đứng trên cao nhìn xuống kẻ khác!"

Nàng hâm mộ những thiên tài đan dược sư trẻ tuổi, tỷ như tôn tử của hội trưởng đan hội, còn có nữ nhân Mộ Như Nguyệt kia...

Tuy nàng chưa từng gặp nữ nhân kia nhưng cũng có nghe Vô Ngu đại sư nhắc tới.

Nếu như đại sư dạy nàng luyện đan, nàng nhất định có thể vượt qua nữ nhân kia...

Thân thể Vô Ngu run lên, hắn nhìn đôi mắt tràn ngập cừu hận của Y Điệp, trong lòng cực kì thống khổ. Đôi mắt kia, không còn thuần khiết như lúc mới gặp...

Lúc ấy, trong đống tuyết, chính vì đôi mắt trẻ con thuần khiết kia đã hấp dẫn hắn, cho nên hắn mới không đành lòng để mặc nàng cô đơn chết ở nơi đó, nhặt nàng về Thanh Vân Môn.

Ai ngờ cuối cùng, hắn nhặt được một con bạch nhãn lang...

Có lẽ đó là quyết định hối hận nhất trong cuộc đời hắn!

"Vô Ngu đại sư, đừng trách ta tố cáo ngươi, ngươi đã sớm qua lại với người Võ Môn, còn muốn nội ứng ngoại hợp thâu tóm Thanh Vân Môn, môn chủ đối xử với ngươi tốt như vậy, cho ngươi rất nhiều quyền lợi, còn cho ngươi quyền thế dưới một người trên vạn người, cuối cùng ngươi lại không có lương tâm muốn hại môn chủ đại nhân, ta đã rất băn khoăn nên mới tìm chứng cứ vạch trần các ngươi! Ngươi là bạch nhãn lang, nhưng ta không thể quên ân tình môn phái bồi dưỡng nhiều năm, cho nên ta sẽ không để bạch nhãn lang như ngươi tùy ý gây họa!"

Bộ dạng Y Điệp cực kì chính nghĩa, giống như Vô Ngu thật sự là phản đồ của môn phái, còn nàng đại nghĩa diệt thân, lập tức làm không ít người nhìn nàng bằng ánh mắt tán thưởng.

Quả nhiên vẫn là Y Điệp có lương tâm, không giống như Vô Ngu muốn gây tổn hại cho môn phái, loại người như hắn nên bị lăng trì.

Nhưng mà vẫn có một số người không tin Vô Ngu sẽ làm ra loại chuyện này.

Dù sao mấy năm nay hắn cống hiến rất nhiều cho môn phái không ai là không biết, hơn nữa còn có địa vị cao ở Đan hội, hắn có lý do gì phải nhờ Võ Môn trợ giúp hắn cướp Thanh Vân Môn? Chuyện như vậy chỉ có ngốc tử mới làm.

Nhưng mà Y Điệp lại đưa ra thư từ qua lại giữa hắn và Võ Môn làm người khác không thể không tin...

Vô Ngu đại sư, ngươi đừng trách ta, ta cũng là bị ngươi bức!

Lông mi Y Điệp run lên, cười lạnh.

Những thư từ đó dĩ nhiên là nàng bắt chước bút tích của đại sư viết ra, nàng đi theo hắn nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu rất rõ nét chữ và ngữ khí của hắn.

Làm chuyện này cũng dễ như trở bàn tay...

"Cái này...."

Môn chủ vẫn có chút do dự, bất luận thế nào Vô Ngu đều là thủ tịch đan dược sư của Thanh Vân Môn, mất đi hắn, không biết sẽ tổn thất lớn thế nào.Nhưng nếu hắn thật sự đã làm chuyện như vậy, giữ lại cũng chỉ là một tai họa...

Trong lúc môn chủ còn đang do dự, ánh mắt Hầu lão hơi loe lóe, cười âm hiểm nói: "Môn chủ, mời ngươi hạ lệnh xử quyết!"

Hắn đã sớm chướng mắt Vô Ngu, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

"Nhưng mà, môn chủ, ta không cho rằng Vô Ngu đại sư làm chuyện như vậy, xin môn chủ tra xét lại."

Người nói lời này là Thiên Nguyên đại sư, sư phụ của Dạ Thiên Phong.

Năm đó ở Nguyệt quốc, dù hắn bị Vô Ngu đại sư hung hăng mắng một trận, còn vì quan hệ của Dạ Thiên Phong và Mộ Đình Nhi mà từng đắc tội Mộ Như Nguyệt, nhưng mà hắn còn được coi là tương đối hiểu lý lẽ, căn bản không tin Vô Ngu đại sư có thể làm chuyện như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.