Tử Thiên Cảnh gắt gao ôm nữ tử trong ngực, tựa như muốn phát tiết hết ủy khuất trong lòng.
"Ngàn năm, nương, ta đợi ngươi ngàn năm rồi, đến Trung Châu học phủ cũng vì tìm ngươi, nhưng tìm được ngươi rồi ta lại không dám nhận, ta sợ ngươi không nhận ta, sợ ngươi không tin lời ta nói, nhưng ta thật sự rất nhớ ngươi..."
Nhớ đến mức thâm nhập vào cốt tủy.
Thân thể Mộ Như Nguyệt cứng đờ, nhìn kỹ thiếu niên trước mắt, ánh mắt có chút nghi hoặc.
"Cảnh Nhi, ngươi chính là tiểu gia hỏa bị Nam Cung Tử Phượng nhốt?"
Tử Thiên Cảnh hung hăng gật đầu, ánh mắt ủy khuất rưng rưng nước mắt: "Tay chân ta bị Tử Phượng phế đi, sau đó vì nàng còn muốn dùng ta uy hiếp các ngươi cho nên nhốt ta trong một không gian yên tĩnh, về sau ta được cô cô cứu, còn giúp ta nối tay chân."Không ai có thể cảm nhận được nối tay chân thống khổ thế nào.
Nhưng vì hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt đau lòng của cha mẹ, cũng vì muốn bảo hộ họ mà cam chịu nỗi thống khổ này....
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt có chút dao động, không chớp mắt nhìn thiếu niên, nàng nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan tuấn mỹ trước mắt, nhịn không được rớt nước mắt.
Thì ra người nàng muốn tìm vẫn luôn ở bên cạnh nàng, buồn cười là nàng lại không phát hiện ra.
Mấy năm nay, tiểu gia hỏa này rốt cuộc phải một mình chống chọi thế nào?
"Ngươi trưởng thành..."
Mộ Như Nguyệt vừa khóc vừa cười, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878440/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.