Chương trước
Chương sau
Khí thế mãnh liệt từ trên người hắn tản ra, áo đen tung bay dưới ánh trăng, Tiêu Phong vừa định ra tay lại bị Mộ Như Nguyệt ngăn cản, sau đó nàng nhanh chóng rút Cứu thiên long viêm kiếm ra nghênh chiến.

Tiêu Phong hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười.

Sao hắn lại quên, muội muội mình đã từng đánh chết cường giả cảnh giới huyền nguyên, nếu hắn đánh nhau với nàng cũng chưa chắc có thể thắng...

Đám người Tiêu gia vừa lúc đuổi tới liền nhìn thấy một màn này, suýt nữa cả kinh rớt cằm.

Mộ Như Nguyệt lại không biết trời cao đất dày chiến đấu với cường giả huyền nguyên? Này... rõ ràng là muốn chết a.

Cho dù thiên phú của nàng rất mạnh nhưng cũng chỉ là một đỉnh thiên phú mà thôi, làm sao có thể đánh lại cường giả huyền nguyên?

Nhưng khi nhìn biểu tình những người khác, lại là vẻ mặt rất bình tĩnh.

Tiêu Phong đã từng chứng kiến quá trình Mộ Như Nguyệt đánh chết một người ở cảnh giới huyền nguyên, còn trăm người chiến đội thì cho rằng không có chuyện gì mà chủ tử nhà mình không làm được.

Đừng nói là một người cảnh giới huyền nguyên, cho dù là 10 người nàng cũng giết hết.

Đây chính là một loại sùng bái gần như mù quáng...

Đám người Tiêu gia lúc đầu có chút buồn bực, nhưng càng xem càng kinh ngạc, cuối cùng là không thể dời mắt. Trong lòng bọn họ đều cho rằng Thạch Lam có thể hạ gục Mộ Như Nguyệt trong nháy mắt, nhưng tình huống hiện tại lại là đánh ngang tay.

Không!

Mộ Như Nguyệt có vẻ chiếm thế thượng phong.

"Đáng chết!"

Thạch Lam ngăn cản một kiếm của Mộ Như Nguyệt, trên trán toát mồ hôi lạnh, hắn đột nhiên đẩy một cái, sau đó lui về sau mấy bước, sắc mặt có chút trầm trọng.

"Vấn đề hẳn là thanh kiếm kia?"

Sắc mặt hắn xanh mét, hơi nheo mắt.

Dựa vào nhãn lực nhiều năm của mình, hắn dĩ nhiên nhìn ra cửu thiên long viêm kiếm không tầm thường, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi..."Chiến đấu như vậy căn bản không phải biện pháp."

Ánh mắt Thạch Lam xẹt qua tia âm lãnh, hắn ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt, đột nhiên nở nụ cười.

"Nha đầu thúi, hôm nay ta tới đây là vì báo thù cho Tam nhi, ngay cả Diêu gia ta cũng không sợ, cho nên ta căn bản không tính đến chuyện còn sống trở về, ta thừa nhận mình không đánh lại ngươi, nhưng ngươi cũng đừng hòng còn sống rời đi! Ha ha!"

Hắn ngửa đầu cười điên cuồng, quanh thân nổi lên một trận cuồng phong.

"Không tốt!"

Sắc mặt trưởng lão Tiêu gia đại biến, nôn nóng hô: "Thạch Lam muốn sử dụng bí thuật của Tiêu gia, bí thuât này có thể giúp hắn tăng lên một cấp nhưng phải trả giá bằng sinh mạng hắn, lão già này đúng là không muốn sống nữa!"

Nghe vậy, Tiêu Phong biến sắc, trên khuôn mặt lãnh khốc lộ ra vẻ lo lắng: "Muội muội, đi mau!!!"

Nhưng mà không còn kịp rồi...

Thạch Lam cười to hai tiếng sau đó nhắm thẳng về phía Mộ Như Nguyệt, tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh đến mức Mộ Như Nguyệt còn chưa kịp ngưng tụ nguyên khí đã đến trước mặt nàng.

Nhưng từ đầu đến cuối, sắc mặt Mộ Như Nguyệt đều không thay đổi, ánh mắt bình tĩnh trầm ổn nhìn Thạch Lam...

"Tiểu Bạch, chuẩn bị tốt chưa?" Lông mi Mộ Như Nguyệt khẽ run, dùng linh hồn truyền âm hỏi.

Nghe được trong linh hồn đáp lời, nàng vừa định kêu Tiểu Bạch ra, đúng lúc này nàng lại bị một cánh tay kéo qua bên cạnh, hung hăng ôm vào ngực.

(Edit tới đây cứ nghĩ là Vô Trần trở về >_< làm mừng hụt...)

Thân thể Mộ Như Nguyệt run lên, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy một dung nhan tuấn mỹ. Ánh mắt lười biếng chứa nhàn nhạt hơi nước khiến người ta muốn yêu thương.

"Tử Thiên Cảnh chăm chú nhìn nữ tử trước mắt, môi khẽ nhếch: "Nương... mẫu thân, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.