"Yên tâm đi, đại ca sẽ nhanh chóng cưới ngươi, ta cũng chỉ kêu trước một tiếng thôi."
Có lẽ vì chuyện của Tiêu Phong và Diêu Vân Thanh đã định ra rồi, Tiêu Tam gia cũng đã chết, trong lòng Mộ Như Nguyệt cảm thấy cực kì nhẹ nhàng, giờ khắc này, nàng bất giác nhớ tới Dạ Vô Trần...
Cũng không biết hiện giờ hắn ở nơi nào.
Nhìn phương hướng hai người biến mất, đám trưởng lão Tiêu gia hối hận xanh ruột, nếu trước kia các trưởng lão không đuổi Tiêu Vân đi, có lẽ một mạch người nhà Tiêu Vân sẽ không bị buộc rời đi.
Dù năm đó phạm sai lầm, hiện giờ chỉ cần đối đãi với Tiêu Phong thật tốt, có lẽ còn có thể cứu vãn.
Nhưng mà...
Các trưởng lão nhìn nhau, đáy mắt bi ai.
Nhưng vì sai lầm của bọn họ, chẳng những khiến Tiêu gia tổn thất hai thiên tài mà còn bỏ lỡ cơ hội kết thân với Diêu gia.
Đó là cơ hội hiếm có cỡ nào a.
Nghĩ đến đây, bọn họ đều hối hận đau ruột...
Đêm.
Mộ Như Nguyệt vừa đi vào giấc ngủ, đột nhiên một hơi thở xa lạ truyền đến, nàng bật dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía ngoài...
Trước mắt nàng, một thân ảnh tuyết trắng phiêu đãng tiến đến, gương mặt nữ tử bị che phủ một tầng sương mù cho nên không thể nhìn rõ dung nhan.
"Mộ Như Nguyệt, đã lâu không gặp."
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Tử Phượng, ngươi quả nhiên còn sống."
Cho dù không nhìn rõ dung nhan nhưng Mộ Như Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878433/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.