Chương trước
Chương sau
Thừa kế gia tộc luôn là chuyện phức tạp nhất, đặc biệt là gia tộc cường đại như bọn họ, không biết có bao nhiêu người như hổ rình mồi vị trí gia chủ, nhưng gia gia lại yêu thương nàng nhất, muốn nàng thừa kế vị trí này...

"Viêm Tẫn, ngươi giúp đại ca ta." Mộ Như Nguyệt hơi ngẩng đầu, nhàn nhạt phân phó.

Đột nhiên, một thân ảnh hắc y xuất hiện bên cạnh Tiêu Phong, vác hắn lên vai, đôi mắt đen khí phách nhìn Mộ Như Nguyệt.

"Nha đầu, chuyện hôm nay quá nguy hiểm, nếu không phải ngươi biết dùng chiêu này, có lẽ ngươi đã nguy hiểm tới tính mạng, cho nên, bản tôn cần phải tăng thực lực lên, gần đây ngươi giúp ta lưu ý loại dược liệu 6000 năm trở lên, chỉ có loại dược liệu này mới có dược lực mạnh giúp bản tôn đột phá."

Sau khi Viêm Tẫn đột phá sẽ tiến vào cảnh giới huyền nguyên.

Hiện giờ nàng quả thật cần một người có thực lực như vậy bên cạnh...

"Đi thôi", Mộ Như Nguyệt nhướng mày, quay đầu nhìn Diêu Vân Thanh, "Chúng ta trở lại khách điếm."

Diêu Vân Thanh sửng sốt: "Nhưng mà..."

"Nếu ngươi lo lắng Chương Lâm, không bằng chúng ta trở lại xem, nếu hắn xảy ra chuyện gì, phỏng chừng ngươi sẽ hối hận cả đời."

Thanh âm nữ tử theo gió xẹt qua bên tai Diêu Vân Thanh khiến thân thể nàng cứng đờ.

Đúng rồi, nếu Chương bá chết, nàng sẽ hối hận cả đời...

"Tốt, chúng ta trở lại!" Ánh mắt nàng trở nên kiên định.

Bất luận thế nào nàng cũng không thể trốn tránh sau lưng để Chương bá bảo hộ....

Phanh!

Trong khách điếm, một đôi tay hung hăng chưởng vào ngực Chương Lâm, hắn lập tức văng ra ngoài, nện vào vách tường, khóe miệng trào ra một vệt máu, ánh mắt trào phúng nhìn Hắc Chí.

"Ngươi cười cái gì?" Hắc Chí cười lạnh, "Chết đến nơi mà còn cười được."

"Ta cười? Vì sao lại không cười?" Chương Lâm cười ha ha, tiếng cười trào phúng, lạnh lùng nhìn Hắc Chí, "Cho dù lão nhân ta chết, tiểu thư cũng nhất định sống sót, chờ đến lúc nàng nắm giữ chức vị gia chủ, đó là ngày chết của các ngươi! Lúc đó tiểu thư sẽ báo thù rửa hận cho ta!"

Ánh mắt Hắc Chí lạnh lùng, toàn thân phát ra khí thế ngập trời như gió lốc đánh về phía Chương Lâm.

Oanh!

Vách tường lập tức vỡ thành một cái động, thân thể Chương Lâm bay ra ngoài, miệng cuồn cuộn phun máu tươi.

Máu nhiễm đỏ trường bào hắn, bên môi vẫn là nụ cười nhạo báng.

"Ha ha, sau khi ta chết, các ngươi cũng không sống được lâu, đến lúc đó đều sẽ xuống địa ngục bồi ta, như thế lão nhân ta chết cũng không tiếc."

Dứt lời, hắn nhắm hai mắt lại....

Có thể ngăn cản Hắc Chí lâu như vậy đã là cực hạn của hắn, từ nay về sau hắn không còn được làm bạn bên cạnh tiểu thư nữa, không thể bảo hộ nàng nữa...Bất quá, nếu dùng mạng của hắn đổi lấy một đường sống cho nàng, như vậy cũng đủ rồi.

Hắn chết cũng không tiếc....

Đột nhiên, lão nhân mở mắt ra, ánh mắt cực kì sắc bén trừng Hắc Chí, rồi sau đó thân thể hắn dần dần bành trướng, tựa như một quả khí cầu.

"Ngươi muốn tự bạo (nổ)?"

Sắc mặt Hắc Chí đại biến, ánh mắt kinh ngạc.

Lão nhân này thật sự không muốn sống nữa, một cường giả tự bạo, ngay cả linh hồn cũng sẽ nổ nát hết, không còn cơ hội chuyển thế nữa.

Có nhiều người dù thua cũng sẽ không tự bạo, hiện tại hắn lại chọn cách này....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.