Chương trước
Chương sau
Nàng ngẩng đầu nhìn hắc y nhân đang vọt về phía mình, khẽ nâng cửu thiên long viêm kiếm trong tay, trong nháy mắt thân kiếm tỏa ra hỏa long màu đỏ, cái mồm máu to ầm ầm thoát ra khỏi kiếm hướng về phía hắc y nhân.

"Không tốt!" Sắc mặt hắc y nhân rốt cuộc cũng biến đổi.

Hắn nhanh chóng lui về phía sau, ma sát với mặt đất tạo thành một vết thật dài, sau đó lách người qua tránh thoát hỏa long.

"Đáng chết, nữ nhân này rốt cuộc là từ đâu tới?"

Hắc y nhân lau mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt dần dần lộ vẻ hoảng sợ, bởi vì thời điểm hắn nhìn thấy nữ nhân kia chém ra một kiếm, hỏa long rõ ràng tăng trưởng rất nhiều, mở cái mồm máu to bay về phía mình.

"Không!"

Một tiếng hét tê tâm liệt phế chấn vang chân trời, rất nhanh đã bị vô số ngọn lửa vùi dập. Trong một khắc cuối cùng, ánh mắt hắn toát ra vẻ chấn động.

Dù là thiên tài Tiêu Vân năm đó cũng không thể đánh chết cường giả cảnh giới huyền nguyên vào lúc 19 tuổi. Cho dù hắn sử dụng tuyệt kỹ cũng chỉ có thể chiến đấu vượt cấp chứ không thể lấy thực lực hoàng nguyên mà chiến thắng huyền nguyên được...

Nhưng nàng lại làm được!

Hắc y nhân cười khổ, Diêu Vân Thanh may mắn quen biết một thiên tài như vậy, chỉ sợ sau này đại nhân muốn giết nàng càng khó gấp vạn lần....

Cuồng phong dần dần tan đi, chỉ có gió nhẹ phất qua gương mặt Mộ Như Nguyệt làm mái tóc đen nhẹ bay theo gió.

Nàng chậm rãi xoay người nhìn nam nhân sắc mặt tái nhợt, khẽ cau mày: "Xem ra lần này đại ca bị thương không nhẹ, cần phải tịnh dưỡng một thời gian."

Lúc này, có tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến.

"Tiêu Phong, Tiêu Phong!"

Diêu Vân Thanh chạy nhanh đến trước mặt Tiêu Phong, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vỗ về gương mặt tái nhợt kia, trong lòng đau đớn, nước mắt nóng bỏng rơi xuống, tí tách, rơi vào đôi môi khô khốc của nam nhân.

"Tiêu Phong, thật xin lỗi, là ta liên lụy ngươi..."

Tựa như cảm nhận được điều gì, Tiêu Phong cau mày, khẽ mở mắt, nhìn thấy Diêu Vân Thanh thì ngẩn ra một chút.

"Sao ngươi lại trở lại?"

"Ngu ngốc!" Diêu Vân Thanh lau nước mắt, trừng mắt hắn một cái, nói, "Ngươi ném ta ra xa như vậy, hại ta phải mất một thời gian mới chạy trở về được."

"Ta hỏi ngươi tại sao lại quay về?"

Nghe nam nhân quát lên, Diêu Vân Thanh đột nhiên sửng sốt, ủy khuất nói: "Ta chỉ không muốn liên lụy ngươi mà thôi, là gì hung dữ với ta..."

Ngón tay nam nhân khẽ run lên, cuối cùng vẫn không nói gì, quay đầu về phía Mộ Như Nguyệt.

"Muội muội, ta..."

"Đại ca, không cần nói gì cả", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, "Vân Thanh là bằng hữu của ta, ngươi là đại ca ta, cho nên hai người các ngươi bất kì ai cũng không thể gặp nguy hiểm, chẳng qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc nói chuyện, Mộ Như Nguyệt nhìn sang phía Diêu Vân Thanh.

Diêu Vân Thanh cắn chặt môi, nói: "Là vì quyền lực."

"Quyền lực?"

"Đúng vậy", Diêu Vân Thanh gật gật đầu, "Lần trước, ta rời khỏi học phủ trở về gia tộc chính là vì gia gia truyền triệu, hắn giao lệnh bài tượng trưng cho chức vị gia chủ cho ta, bởi vậy làm nhị thúc bất mãn, cho nên mới đuổi giết ta, nếu không có Chương bá bảo vệ phỏng chừng ta đã sớm mất mạng, hiện tại nhị thúc phái cường giả cảnh giới huyền nguyên tới, Chương bá hắn..."

Lời cuối cùng nàng không nơi ra được, nước mắt chảy như suối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.