Đế đô phồn hoa, dòng người xe ngựa qua lại không ngớt.
Mộ Như Nguyệt vừa đi vừa trầm tư về lời nói của Huyền Viễn, cho nên không nhìn thấy một khất cái bị quăng từ trong tửu lâu bên cạnh ra, thời điểm khất cái kia sắp va vào người nàng, một cánh tay kịp thời kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực.
"Xú khất cái, đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng làm bẩn tửu lâu chúng ta, lần sau còn để ta nhìn thấy ngươi ta liền đánh cho ngươi cha mẹ nhận không ra, đúng là đen đủi!"
Tiểu nhị hung hăng trừng mắt tên khất cái cả người dơ bẩn, lấy khăn lau tay, không thèm quay đầu lại xoay người đi vào tửu lâu.
"Muội muội, ngươi không sao chứ?" Tiêu Phong nhíu mày, ánh mắt đảo qua tên khất cái nằm trên mặt đất.
Mộ Như Nguyệt lắc đầu: "Đại ca, sao ngươi lại tới đây?"
"Không yên tâm ngươi, cho nên đến xem."
Mặc dù Vu Sơn đã phái người đến truyền lời, trong vòng 7 ngày Mộ Như Nguyệt sẽ không trở về, nhưng Tiêu Phong sao có thể yên tâm? Trong 7 ngày này không có lúc nào hắn không lo lắng cho nàng.
Mộ Như Nguyệt không nói gì, ánh mắt nàng nhìn về phía tên khất cái nằm trên mặt đất...
"Thật là một đám tiểu tử thúi không có nhân tính!" khất cái xoa xoa cái mông ngã đau, tức giận mắng, "Năm đó lúc lão tử ngao du khắp đại lục, ngươi cmn còn chưa sinh ra đâu, hiện tại vênh váo cái gì? Nếu không phải lão tử bị người ta ám toán, sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878404/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.