Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống: "Thì ra Diêu gia còn có thể làm ra chuyện cường đoạt nam nhân, này là cái gọi là thế lực siêu nhiên?"

Huyền Viễn cười khẽ nói: "Dòng chính Diêu gia vẫn tương đối hiểu lý lẽ, chỉ có một bộ phận chi thứ làm ra những chuyện bất nhã như vậy, có điều chút việc nhỏ đó, dòng chính Diêu gia căn bản không biết, phỏng chừng ngoài mấy vị trưởng lão ra thì không ai biết, lúc trước bọn họ trơ mắt nhìn Tiêu Vân bị phế thực lực...."

Những chuyện này là trước khi lâm chung tổ phụ nói với hắn, cũng là chuyện hối hận nhất cuộc đời hắn, nếu cô nương này là hậu nhân của Tiêu Vân, hắn nên trợ giúp nữ tử này, nếu không tổ phụ nơi chín suối cũng đau lòng...

"Ta hiểu rồi." Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, mắt hơi rũ xuống che đi một tia hàn ý.

Nàng không phải nam nhân nhưng đại ca cũng là một thiên tài... Nếu chi thứ của Diêu gia kia dám can đảm bức bách đại ca, vậy nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn họ...

Mộ Như Nguyệt không do dự, xoay người rời đi.

Ngóng nhìn thân ảnh nữ tử biến mất dưới ánh mặt trời, Huyền Viễn khẽ nheo mắt: "Vu Sơn đại sư, ngươi thấy cô nương này thế nào?"

"Không phải vật trong ao." Trầm mặc nửa ngày, Vu Sơn cho ra một kết luận như thế.

"Bệ hạ, tâm nha đầu này rất lớn, một đế quốc nho nhỏ không đáng để nàng đặt vào mắt, cái nàng muốn là khắp đại lục, là vị trí chí cao vô thượng, là cái đại lục vô cùng hỗn loạn này mà không phải Phong Vân đế quốc."

Từ mỗi tiếng nói, mỗi cử động của Mộ Như Nguyệt, Vu Sơn có thể quan sát thấy, cái nàng muốn chính là không ngừng tiến lên, lên đến đỉnh cao nhất kia.

Trở thành đế quân của một quốc gia thì thế nào?

Có làm đế quân hay không thì cũng phải nghe lệnh của người khác...

Huyền Viễn kinh ngạc nhìn Vu Sơn, đại sư đánh giá nàng quá cao, cao đến mức khiến người khác khó mà tin được...

"Như vậy, việc chúng ta cần làm chính là mượn sức?"

"Không", Vu Sơn lắc đầu, "Bệ hạ, nha đầu này đã sớm đoán được thân phận chúng ta, nhưng nàng không hề nói gì, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ xem chúng ta như người bình thường, cho nên ta đoán rằng, nếu mượn sức quá chỉ khiến nàng phản cảm, chúng ta hẳn là nên suy nghĩ đến phương diện nàng hứng thú."

"Ý đại sư là?"

"Nàng là một đan dược sư, đương nhiên sẽ có hứng thú với dược liệu, bệ hạ, ngươi đừng biểu lộ mình muốn mượn sức nàng, chỉ cần thường xuyên đưa cho nàng một ít dược liệu trân quý, nói là tạ ơn nàng cứu mạng Tứ Hoàng tử, như vậy khiến nàng từ từ có thiện cảm với hoàng tộc, sẽ không sợ sau này thời điểm hoàng tộc gặp nguy nan nàng sẽ thấy chết không cứu, nếu muốn kết giao quan hệ tốt với nàng thì không được liên quan tới lợi ích mới được."

Nói tới đây, Vu Sơn hơi ngừng một chút: "Bệ hạ, thiên tài như thế chỉ có thể kết giao, không thể đắc tội, con đường sau này của nàng còn rất dài, nói không chừng nàng thật sự sẽ đứng trên đỉnh cao kia, nếu đế quốc chúng ta có giao tình với nhân vật như vậy, còn sợ địch quốc xâm phạm sao? Chỉ sợ đến lúc đó Phong Vân đế quốc sẽ trở thành quốc gia cường đại nhất đại lục."Quốc gia cường đại nhất đại lục?

Nghe mấy chữ này, Huyền Viễn kích động, nói không chừng Phong Vân đế quốc thật sự sẽ phát dương quang đại dưới thời của hắn, hoàn thành sứ mệnh mà tổ tiên chưa hoàn thành. Như vậy, dưới cửu tuyền, hắn cũng có thể diện đối mặt với liệt tổ liệt tông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.