Chương trước
Chương sau
Ánh nắng nhàn nhạt, một bộ thanh y nhẹ bay, nữ tử cũng không phải đặc biệt tuyệt mỹ, nhưng gương mặt thanh tú lại cực kỳ quen thuộc.

Nàng nở nụ cười tươi đẹp như ánh mặt trời chiếu vào lòng người.

"Vân Thanh."

Mộ Như Nguyệt cũng vui vẻ, không ngờ lại gặp lại nàng ở đây.

"Nguyệt Nhi", Diêu Vân Thanh chạy nhanh về phía Mộ Như Nguyệt, đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới, cười vui vẻ, "Chuyện của ta xong rồi, vốn muốn trở về học phủ tìm ngươi, ai ngờ lại gặp ngươi ở đây."Lúc nói chuyện, nàng quay đầu quét mắt về phía Tiêu Phong, sau khi nhìn thấy dung mạo nam nhân, nàng chợt trợn to mắt, phẫn nộ nói: "Là ngươi tên hỗn đản này!!!"

Giờ đến phiên Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn: "Vân Thanh, các ngươi quen biết?"

"Nguyệt Nhi, ngươi lại đây cho ta", Diêu Vân Thanh kéo Mộ Như Nguyệt đến bên cạnh mình, phẫn hận trừng mắt Tiêu Phong, "Hắn không phải cái thứ gì tốt, ngươi đừng bị hắn lừa, gia hỏa này rõ ràng chính là đồ sắc lang, vô sỉ, hạ lưu!"

Sắc lang? Vô sỉ? Hạ lưu?

Mộ Như Nguyệt kinh ngạc nhìn Tiêu Phong, những lời này là để hình dung đại ca?

"Ta nói thật!" Diêu Vân Thanh quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, ủy khuất nói, "Lần trước ta rời khỏi học phủ, một đường trèo đèo lội suối khiến mình một thân tro bụi, sau đó ta tìm một nơi để tắm rửa, gia hỏa này... gia hỏa này hắn nhìn lén ta tắm rửa!"

Nghĩ đến chuyện này, Diêu Vân Thanh đầy bụng lửa giận, đôi mắt to tròn sáng ngời lửa giận hừng hực.

Mộ Như Nguyệt đã khiếp sợ không nói ra lời.

Đại ca nhìn lén Vân Thanh tắm rửa? Với tính tình lãnh khốc của đại ca làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Tiêu Phong cau mày, thần sắc lãnh khốc: "Ta vô tình nhìn thấy ngươi, bất quá, nếu ngươi bị hủy trong sạch, ta sẽ chịu trách  nhiệm với ngươi."

"Chịu trách nhiệm cái đầu ngươi!" Diêu Vân Thanh tức giận cả người bốc hỏa, "Ai muốn ngươi chịu trách nhiệm? Chúng ta đã lên giường hay sao? Nguyệt Nhi, chúng ta đừng để ý đến hắn, đi."

Nói xong, nàng kéo tay Mộ Như Nguyệt muốn rời đi.

Ánh mắt Tiêu Phong càng thêm lãnh khốc, sắc bén như đao.

"Từ từ!" Mộ Như Nguyệt đẩy tay Vân Thanh, ánh mắt đảo qua hai người, đáy mắt lập lòe vài cái, "Vân Thanh, đây là đại ca ta, Tiêu Phong, không ngờ các ngươi đã gặp nhau rồi."

"Cái gì?" Diêu Vân Thanh cứng đờ, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, chớp chớp mắt, hỏi lại lần nữa: "Ngươi nói cái gì?"

Mộ Như Nguyệt bật cười nói: "Vân Thanh, hắn là đại ca ta, hơn nữa đại ca cũng không phải người như ngươi nghĩ..."

"Đại ca ngươi?"

Diêu Vân Thanh quả thật ngây ngẩn, chuyện này nàng thế nào cũng không nghĩ tới.

"Hắn chính là nam nhân mà tiện nhân Triệu Khuynh Tuyết kia nói tới?" Diêu Vân Thanh hồi phục tinh thần, lúc này mới nhìn kỹ nam nhân trước mắt.

Lần đầu gặp nhau, nàng cũng không nhìn rõ dung mạo nam nhân này.

Bây giờ nhìn lại bỗng phát hiện, thì ra hắn lớn lên đẹp như vậy.

Ngũ quan như đao khắc, làn da cũng tinh tế, trắng nõn, dung mạo lại anh tuấn, một đôi mắt đen sâu sắc như màn đêm, thần sắc lãnh khốc, thoạt nhìn rất khó tiếp cận.

Không thể không nói, dáng người nam nhân này rất tốt.

Lồng ngực mạnh mẽ hữu lực, làm người ta có cảm giác an toàn...Quan trọng hơn, hắn là đại ca của Nguyệt Nhi, nữ tử ưu tú như Nguyệt Nhi, đại ca nàng có thể kém sao? Chẳng lẽ thật là mình hiểu lầm? Hắn không cố ý nhìn lén mình tắm rửa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.