Chương trước
Chương sau
Võ Nghi thút thít rơi lệ, thanh âm già nua hơi run rẩy khiến người ta cảm động.

Viện trưởng khẽ cau mày, nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Phàm giai đan dược của Tống Nhiên quả thật đều đã dùng hết, một viên cuối cùng cũng bị ta lấy tặng cho đồ tôn của ta rồi, hắn ngã gãy tay cũng là sự thật, ta tận mắt nhìn thấy hắn vấp cục đá ngã gãy tay."

Nét mặt Võ Nghi cứng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn viện trưởng sắc mặt không tốt lắm.

Vấp cục đá có thể ngã gãy tay? Các ngươi muốn nói dối thì cũng nên tìm lý do tốt chút chứ, này cũng quá khoa trương rồi! Rõ ràng là nói bậy!

Nhưng Võ Nghi cũng hiểu ra được một điều.

Viện trưởng bao che Tống Nhiên!

Vì sao chứ?

"Đúng rồi, Võ Nghi...."

Một thanh âm trên đỉnh đầu vang lên làm Võ Nghi hồi phục lại tinh thần, hắn vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy hi vọng: "Viện trưởng còn có chuyện gì?"

"Nga, là thế này", viện trưởng nhẹ nhàng vuốt ve ngân diệp, cũng không ngẩng đầu, nói: "Nếu ngươi cũng nói là đồ nhi ngươi cũng có lỗi trước, vậy chuyện này cứ cho qua như vậy thôi, ngươi cũng đừng tìm đệ tử đan đường gây phiền toái, nếu để ta biết ngươi gây phiền toái cho bọn họ, hậu quả chính ngươi rõ ràng!"

Lão gia hỏa này, không cho người thông báo trước liền xông thẳng vào đây khóc tang, hại mình suýt nữa làm ngã ngân diệp, bây giờ còn muốn mình giúp hắn đối phó Nguyệt Tôn? Nằm mơ!

Sắc mặt Võ Nghi cứng đờ, ngây ngốc nhìn viện trưởng, hắn vốn định nói thêm gì đó nhưng khi nhìn thấy sắc mặt viện trưởng có chút không kiên nhẫn lại nuốt lời muốn nói vào bụng, thất hồn lạc phách đứng lên đi ra ngoài.

Cả đời này, hắn chưa bao giờ cảm thấy mất mát như vậy!

Tất cả đều là nữ nhân kia hại!

Trong mắt Võ Nghi chỉ có lửa giận ngập trời, bất luận thế nào, Dạ Vô Trần là đệ tử võ đường, trừ phi hắn muốn bị trục xuất khỏi học phủ, nếu không hắn nhất định phải rời khỏi nữ nhân kia!

Nam nữ ở Trung Châu đều thực dụng, tình cảm và lợi ích, nên lựa chọn cái gì bọn hắn rõ ràng hơn ai hết.

Bóng đêm như nước.

Phía sau màn giường, hai thân ảnh giao triền không dứt, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng thở dốc, thật lâu sau mới ngừng lại....

Dạ Vô Trần xoay người nằm xuống, nâng cánh tay kéo nữ tử vào trong ngực, đóa mạn đà la trên dung nhan anh tuấn càng thêm tà mị cao quý, hắn rũ mắt nhìn nữ tử mồ hôi đầm đìa, ôn nhu cười nói: "Nương tử, sao ta cảm thấy ngươi còn mệt hơn ta?"

Vô nghĩa!

Mộ Như Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói: "Tinh lực ta không tràn đầy như ngươi, Dạ Vô Trần, những chuyện mà Nam Cung Tử Phượng nói, ngươi có ấn tượng gì không?"Nhắc tới nữ nhân này, sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, hồi lâu mới cong môi cười nói: "Chỉ có mấy đoạn ngắn thôi, cũng không phải toàn bộ kí ức, bất quá, ta có dự cảm cuối cùng sẽ có ngày chúng ta nhớ lại tất cả."

"Thật ra, quá khứ hay hiện tại đều không có gì khác nhau, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta là đủ, đúng rồi, còn có nhi tử của chúng ta ở kiếp trước, lần này tới đây chính là vì muốn tìm hắn."

Mộ Như Nguyệt kể chuyện Nam Cung Tử Phượng từng uy hiếp mình cho Dạ Vô Trần nghe. Sau khi nghe nàng kể xong, sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống.

"Nam Cung Tử Phượng, nàng cũng dám uy hiếp ngươi, may mắn nàng đã chết, nếu không nữ nhân này sớm muộn gì cũng sẽ lấy chuyện này ra uy hiếp ngươi."

Mộ Như Nguyệt khẽ cười: "Yên tâm đi, ta sẽ không để Tử Phượng tổn thương nhi tử chúng ta, mà ta cũng sẽ không chịu bị uy hiếp."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.