Lời Hộ pháp nói làm Võ Nghi tỉnh táo lại, hắn đè lửa giận xuống, lạnh giọng nói: "Ta đi tìm lão nhân Tống Nhiên kia trước, chờ khi lấy được đan dược chữa khỏi cho Nhược Ảnh, đến lúc đó lại tính sổ với hắn, nếu hắn không cho ta một công đạo, dù phải nháo đến chỗ viện trưởng ta cũng không để yên cho hắn!"
Trong đan đường, Tống Nhiên đã sớm nghe nói bên kia tranh cãi, cười ha hả nói: "Lần này võ đường lỗ nặng, phỏng chừng lão gia hỏa Võ Nghi kia sẽ nhanh chóng tìm đến đây."
Đang nói, bên ngoài có người thông báo: "Tống lão, Võ Nghi trưởng lão đến cầu kiến."
Tống Nhiên ngẩn ra, lần nào lão già kia đến đây cũng xông thẳng vào, lần này đổi tính rồi sao?
"Chậc chậc", Tống Nhiên lắc lắc đầu, hăng hái khí phách nói, "Ta vừa dứt lời, lão già này đã tìm tới cửa rồi, cho hắn vào đi."
Vừa dứt lời đã thấy Võ Nghi sắc mặt xanh mét từ ngoài cửa đi vào.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt tươi cười vui sướng khi người gặp họa của Tống Nhiên, lửa giận trong lòng lại cháy lên, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay tới đây, Võ Nghi đành phải cố nén lại.
"Tống Nhiên trưởng lão, lần này ta tới muốn xin ngươi một viên đan dược phàm giai."
"Đan dược phàm giai?" Tống Nhiên nhướng mày, ngượng ngùng nói, "Cái này, không phải là ta tiếc đan dược không muốn cho ngươi, thật sự là... thật sự là hiện giờ ta không có đan dược phàm giai."
Sắc mặt Võ Nghi trầm xuống: "Ta chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878318/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.