Chương trước
Chương sau
Không sai, là thực lực của Mạc Ly quá yếu, hắn chỉ không cẩn thận ra tay hơi mạnh nên mới phế hắn đi thôi, không liên quan gì đến hắn.

Không cẩn thận phế đi?

Mọi người nhìn Mạc Ly thê thảm nằm trên mặt đất, thương thế như vậy mà nói là không cẩn thận gây ra sao? Càng làm người ta kinh hãi hơn là, ma thú cường đại này gọi Mộ Như Nguyệt là chủ nhân.

Chủ nhân đại biểu cho điều gì, không ai không biết.

"Sư phụ", Lâm Nhược Ảnh nhìn Mộ Như Nguyệt, sau đó quay đầu nhìn lão giả, nói, "Sư phụ, ta nghĩ Như Nguyệt cô nương cũng không phải cố ý, không biết sư phụ có thể nể mặt ta tha cho bọn họ lần này?"

"Nhược Ảnh, ngươi muốn cầu tình?" Lão giả cau mày, nhìn Lâm Nhược Ảnh, nhàn nhạt hỏi.

Lâm Nhược Ảnh khẽ gật đầu: "Hình như vị cô nương kia có quen biết Vô Trần, dù không biết là thật hay giả ta cũng muốn cầu tình cho nàng, nếu nàng thật sự quen biết Vô Trần thì sao? Như vậy Vô Trần trở về sẽ tức giận, vậy thì không tốt, nếu là người quen của hắn, ta cũng nên thay hắn chiếu cố nàng cho tốt."

Dạ Vô Trần....

Nhắc tới ba chữ này, thần sắc lão giả có chút nhu hòa.

Hắn ở học phủ lâu như vậy cũng chưa từng thấy đệ tử nào ưu tú như hắn, nhân vật như thế cũng chỉ có nữ tử như Nhược Ảnh mới xứng đôi.

Lão giả quay đầu nhìn Lâm Nhược Ảnh, hài lòng gật gật đầu.

Nhược Ảnh bất luận là dung mạo hay thiên phú đều rất tốt, dù Dạ Vô Trần không muốn làm đệ tử của hắn, nhưng nếu cưới đệ tử của hắn thì cũng coi như là chuyện tốt.

Hai người bọn họ xứng đôi như thế, nói không chừng còn có thể trở thành một đôi thần tiên quyến lữ, trở thành truyền kì chỉ sau Đan tôn và Tử Hoàng.

"Dạ Vô Trần?" Viêm Tẫn rõ ràng nghe được ba chữ này, sắc mặt hơi trầm xuống, ánh mắt sắc bén bắn về phía Lâm Nhược Ảnh, "Ngươi có quan hệ gì với Dạ Vô Trần?"

Câu nói cuối cùng của nữ nhân này khiến người ta khó chịu.

Cái gì mà thay Dạ Vô Trần chiếu cố nha đầu? Nói vậy, nha đầu là gánh nặng, còn nàng là thê tử thay trượng phu gánh vác một chút chuyện?

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Ảnh đỏ lên, hơi cong khóe môi: "Ta là bằng hữu của Vô Trần."

"Bằng hữu?" Viêm Tẫn cười lạnh, "Ta thấy ngươi cũng không coi hắn là bằng hữu, bất quá, ta rất muốn biết, cái từ bằng hữu này có phải ngươi tự phong không?"

Loại nam nhân như Dạ Vô Trần sao có thể làm bằng hữu với một nữ nhân có dụng tâm kín đáo? Hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến nha đầu không vui.

"Làm càn!" Sắc mặt lão giả biến đổi, vừa định nổi giận lại bị Lâm Nhược Ảnh ngăn cản.

Nàng lắc lắc đầu, ôn nhu cười nói: "Sư phụ, không phải ngươi đã đáp ứng ta, không so đo với bọn họ sao? Thôi, bất quá là vài lời nói thôi, Lâm Nhược Ảnh ta còn chưa tới mức phải để ý đến lời người khác nói."Lão giả vẫn đau lòng đồ đệ, tận lực đè nén lửa giận trong lòng.

"Được, nể mặt Nhược Ảnh, ta không so đo với các ngươi, bất quá ta muốn hỏi Tống Nhiên, hắn lại để đệ tử của hắn tới đây làm càn!"

Hắn hung hăng phất vạt áo, lạnh lùng nói: "Nhược Ảnh, chúng ta đi!"

"Vâng, sư phụ", Lâm Nhược Ảnh hơi khom người, cười nói với Mộ Như Nguyệt, "Cô nương, ngươi là bằng hữu của Vô Trần, ta giúp ngươi là chuyện đương nhiên, nếu không, hắn trở về còn phải bận tâm chuyện này, bất quá lần sau không nên lỗ mãng như thế, có một số việc không cần thiết thể hiện, nhẫn được thì nên nhẫn, sao phải ra tay đả thương người?"

Dứt lời, nàng xoay người rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.