Chương trước
Chương sau
"Viêm Tẫn, ngươi đã trở lại?" Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nói với nam nhân trên không trung.

Nam nhân rũ mắt nhìn thiếu nữ tuyệt sắc, thân thể hắn từ từ hạ xuống: "Nha đầu, ta nói rồi, chờ thực lực của ta tăng đến trình độ nhất định sẽ lập tức trở về, bất quá, người này ngươi tính xử lý hắn thế nào?"

Xử lý thế nào? Nói thật, chuyện này Mộ Như Nguyệt còn chưa nghĩ kĩ.

"Ở đây xảy ra chuyện gì? Vì sao náo nhiệt như vậy?" Một thanh âm già nua đột nhiên vang lên, "Hơn nữa còn không phải con người mà là ma thú tới đây xem náo nhiệt?"

Ma thú? Mọi người có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn nam nhân lãnh khốc kia. Nam nhân cường đại này là ma thú? Khó trách hắn lại cường đại đến mức đó.

Viêm Tẫn hừ lạnh một tiếng, quét mắt về phía người đến.

Mộ Như Nguyệt cũng quay đầu nhìn lại...

Bạch y lão giả nhẹ nhàng bước đến, trên mặt là một nụ cười lạnh, ánh mắt cũng lạnh lẽo. Bên cạnh hắn là một nữ tử tuyệt sắc, Mộ Như Nguyệt liếc mắt một cái liền nhận ra nữ tử này là người nàng đã gặp ngày đó khi đến võ đường hỏi thăm tin tức Dạ Vô Trần, nữ tử kia chính là Lâm Nhược Ảnh.

Sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?

Mộ Như Nguyệt nheo mắt nhìn hai người bước đến.

Tử Thiên Cảnh nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Mộ Như Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lâm Nhược Ảnh.

Không có một nhi tử nào lại có hảo cảm với một nữ nhân muốn phá hoại tình cảm gia đình mình. Lúc trước nữ nhân này nghiễm nhiên tự coi mình là thê tử của phụ thân, hoàn toàn là bộ dáng nữ chủ nhân.

Không biết hiện tại nàng tới đây làm gì.

Viêm Tẫn cùng Tử Thiên Cảnh một trái một phải đứng hai bên Mộ Như Nguyệt, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm người tới, nếu hai người này có hành động gì, bọn họ có thể giải quyết trong nháy mắt.

"Ngươi là đệ tử đan đường?" lão giả cười lạnh nói, "Đệ tử đan đường đúng là uy phong, không những đến võ đường quấy rối mà còn đả thương quản sự của chúng ta, không biết ai cho ngươi lá gan như vậy?"

Lúc nói lời này, hắn nhìn về phía Mạc Ly, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Một kích vừa rồi mặc dù không đánh chết hắn nhưng cũng đã làm hắn tàn phế, từ nay về sau Mạc Ly không còn tác dụng gì nữa...

"Là hắn phá vỡ quy tắc ra tay với ta trước, Nguyệt Nhi cũng chỉ tự vệ mà thôi!" Sắc mặt Diêu Vân Thanh biến đổi, đầu tiên là đánh Lưu Ly, sau đó Mạc Ly nhảy ra, hiện tại đánh Mạc Ly, lão gia hỏa này lại nhảy ra.

Người của võ đường đều vô sỉ vậy sao?

Giờ khắc này Diêu Vân Thanh hiển nhiên đã quên mình cũng là người võ đường.

"Ngươi là đệ tử mới vào võ đường?" Lão giả híp mắt, lạnh giọng nói, "Đừng quên ngươi là người của võ đường!"

Diêu Vân Thanh hừ lạnh: "Vậy thì thế nào?"

"Ha hả, nha đầu có chí khí, thật hợp khẩu vị của ta, ta cũng thừa nhận chuyện này là Mạc Ly không đúng, nhưng dù hắn sai thì cũng nên để ta xử trí, chứ không phải để các ngươi phế hắn!"

Lão nhân cười lạnh hai tiếng, ánh mắt dời qua phía Viêm Tẫn.

"Một ma thú có thể hóa thành người, quả thật hiếm có, chẳng lẽ ngươi không muốn giải thích cho hành động của mình?"

"Giải thích?" Viêm Tẫn cười lạnh, "Giải thích cái gì? Tạp chủng kia muốn đả thương chủ nhân của bản tôn, bản tôn bảo vệ chủ nhân không cẩn thận dùng lực hơi mạnh, cũng không biết hắn vì sao chưa đánh đã thành bộ dạng này, nói tóm lại là do thực lực hắn quá yếu, liên quan gì tới bản tôn?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.