Chương trước
Chương sau
"Tiêu lão!"

Thánh Nguyệt phu nhân căng thẳng, không chớp mắt nhìn thân ảnh già nua trên không trung.Thực lực.... Cuối cùng vẫn là vấn đề thực lực.

Nếu nàng có được lực lượng thiên phú, có phải sẽ không bị động như thế? Nguyên nhân chính là vì không đủ thực lực cho nên gặp cường giả thiên phú liền bó tay...

Thánh Nguyệt phu nhân gắt gao nắm chặt nắm tay, đè nén nội tâm không cam lòng, chăm chú nhìn hai người đang giao chiến....

"Oanh!"

Một luồng khí cường đại đánh vào ngực Tiêu lão, Tiêu lão lập tức lui về phía sau vài bước, khóe môi tràn ra vết máu, hắn ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tử Phượng, ánh mắt càng thâm trầm hơn.

"Hừ!" Nam Cung Tử Phượng khinh thường hừ lạnh, nàng chậm rãi buông lỏng bàn tay tê dại của mình, ánh mắt kiêu ngạo, "Lão nhân, đều là thiên phú trung cấp nhưng ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của ta! Hiện tại ngươi đã tới cực hạn rồi, càng vận dụng nguyên lực sẽ làm ngươi càng chết nhanh hơn, dựa vào cái thân thể cạn kiệt đó của ngươi làm sao có thể là đối thủ của ta?"

Tiêu lão không nói gì, thân thể chợt lóe lại công kích Nam Cung Tử Phượng.

"Lão phu đã nói, muốn động người Tiêu gia, nhất định phải bước qua xác lão phu, chỉ cần ta còn sống thì sẽ không cho phép ngươi động tới bọn họ!"

"Không biết tự lượng sức mình!" Nam Cung Tử Phượng vung nhẹ kiếm trong tay...

Nhiệt độ không khí dần dần hạ thấp.

Băng tuyết trên bầu trời từ từ bay xuống, bông tuyết trắng ngần, trong sáng, tựa như sắc thái đẹp nhất thế gian... Những bông tuyết lướt nhẹ qua trước mặt Nam Cung Tử Phượng, dần dần ngưng tụ lại.

Lạnh....

Hiện tại mọi người đều cảm thấy rét lạnh chưa từng thấy, giống như chui vào hầm băng....

"Lão nhân, dù sao tuổi thọ của ngươi cũng đã hết, sống nữa cũng chỉ thêm thống khổ, vậy để Nam Cung Tử Phượng ta tiễn ngươi một đoạn đường!"

Oanh!

Vô số băng tuyết ngưng tụ trước mặt Nam Cung Tử Phượng thành gió lốc cường đại, gió lốc đi đến đâu không khí bị đóng băng đến đó, lạnh lẽo tận xương khiến sắc mặt Tiêu lão ngưng trọng, trên người phóng ra một ngọn lửa công kích về phía băng tuyết phong bạo.

So với băng tuyết phong bạo vừa rồi, công kích lần này rõ ràng mạnh hơn gấp mấy lần...

"Đều mau nằm sấp xuống!" Sắc mặt Tiêu lão đại biến, vội vàng rống lên với mấy người phía sau.

"Tiêu lão!" 

Đám người Tiêu Thiên Vũ nhìn thân ảnh che chắn trước mặt mọi người, tâm chìm vào đáy cốc, nét mặt bi thống...

Tựa như không nghe thấy tiếng kêu của bọn họ, Tiêu lão vẫn đứng thẳng trước mặt mọi người, vô số ngọn lửa bao quanh làm khuôn mặt hắn đỏ bừng, nhưng vẻ mặt hắn lại hiện lên vẻ thoải mái.

Vì Tiêu gia, dù phải chết hắn cũng cam tâm tình nguyện...

"Oanh!"

Tiếng nổ cường đại vang vọng khắp chân trời.Tiêu Thiên Vũ vội vàng ôm Thánh Nguyệt phu nhân vào ngực, ngước mắt nhìn cảnh tượng cách đó không xa, vừa nhìn thấy, con ngươi hắn đột nhiên co rút, trái tim như bị cái gì hung hăng đập vào, run rẩy kịch liệt.

Trong gió lốc mãnh liệt, Tiêu Lão vẫn trước sau đứng thẳng, gió nhẹ phất qua, áo xám bay lên, hắn chỉ lẳng lặng đứng đó, không di động nửa bước....

Mà trận gió lốc đủ để hủy diệt Tiêu gia đã bị hắn chặn lại.

Giờ khắc này, bóng dáng già nua cường đại như thế, dùng sinh mạng mình cố gắng chống đỡ công kích thay Tiêu gia...

"Tiêu lão!"

Thân thể Tiêu lão gia tử kịch liệt run rẩy, nước mắt chảy dài, hắn không màng tất cả vọt qua hướng Tiêu lão.

Nhưng Tiêu lão đột nhiên nâng tay lên, ngăn động tác của Tiêu lão gia chủ lại....

"Phụt!"

Tiêu lão phun ra một ngụm máu, thân thể rốt cuộc không chống đỡ nổi, hai chân quỳ trên mặt đất, máu tươi từ trong miệng phun ra, một ngụm lại một ngụm, cũng khiến trái tim mọi người co rút....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.