Chương trước
Chương sau
"Phượng gia chủ, chính là nàng...." Lam Hinh run rẩy vươn ngón tay lên, tới bây giờ nàng còn chưa phục hồi lại tinh thần, "Là nàng vừa mới đột phá thiên phú!"Phượng Tường nhìn theo hướng Lam Hinh chỉ, ánh mắt dừng trên khuôn mặt lạnh băng của Mộ Như Nguyệt.

Sắc mặt Phượng Tường biến đổi, trở nên âm trầm: "Vừa rồi là ngươi đột phá?"

Không phải nha đầu này là nữ nhân Phượng Kinh Thiên mang về sao? Ngươi vừa đột phá là nàng? Sao có thể? Nhất thời Phượng Tường cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, khuôn mặt âm lãnh rõ ràng mang theo kinh ngạc.

Nàng hẳn là một phế vật, sao có thể có thực lực cường đại như vậy?

Chẳng lẽ thiếu nữ này giả heo ăn thịt hổ? Vậy nàng tiếp cận Phượng gia có mục đích gì....

"Mặc kệ có phải ngươi mới đột phá hay không, hôm nay ngươi nhất định phải chết ở chỗ này!"

Oanh!

Sát khí mãnh liệt từ trên người Phượng Tường tỏa ra, hắn nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ kia, khí thế như chẻ tre ập tới.

Một nha đầu mới bước vào cấp thiên phú mà thôi sao có thể là đối thủ của một người đã bước vào thiên phú lâu năm như hắn? Nàng còn chưa hiểu rõ lắm những quy tắc thiên phú, muốn diệt trừ nàng cũng chỉ có cơ hội hiện tại.

Dựa vào thiên phú của nha đầu này, nếu cho nàng đủ thời gian có lẽ sẽ nhanh chóng mạnh hơn hắn.

Nếu như không xảy ra tranh chấp với nàng, Phượng Tường nhất định sẽ vui vẻ tác hợp chuyện của nàng và Phượng Kinh Thiên, Phượng gia có thêm một thiên tài như thế cũng rất có lợi.

Đáng tiếc, thời điểm hắn để cho người của Lam gia tới gây sự với nàng, Phượng Tường hiểu rõ mình đã mất đi cơ hội này.

Hắn cũng không ngu ngốc cho rằng chỉ cần mình hạ mình xin lỗi thì thiếu nữ này sẽ tha thứ cho hành động của Phượng gia, nếu đã không thể sử dụng, vậy chỉ còn cách diệt trừ nàng....

Oanh!

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt tái nhợt, lui về phía sau mấy bước, nàng lau vết máu bên môi, ánh mắt nồng đậm sát khí nhìn về phía Phượng Tường.

Nháy mắt, một thân bạch y nhiễm máu tươi bay vút qua, kiếm trong tay lạnh thấu xương, càng phụ trợ dung nhan nàng thêm tuyệt mỹ.

Phượng Tường không phải người thương hương tiếc ngọc, càng sẽ không vì đối phương là nữ tử mà thu hồi sát chiêu.

Hai thanh kiếm trong tay hắn ẩn hiện lục quang, Phượng Tường vung kiếm xẹt qua không trung lưu lại một tàn ảnh thật dài, nhanh chóng đâm về phía Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt nghiêng mặt đi, cuồng phong phất qua mái tóc đen, thanh kiếm lướt qua mặt nàng một đường, một tia máu tươi từ trong da thịt non mềm thấm ra, nhiễm đỏ nửa gương mặt, làm nàng nhìn như tu la từ địa ngục đi ra, khiếp người mà lại kinh diễm khiến người ta không thể dời mắt.

Không thể không thừa nhận, nữ nhân này dù bị trọng thương cũng không mất đi một thân phong hoa tuyệt đại.

Nàng lấy một viên đan dược nhét vào miệng mình, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, vết thương trên mặt khôi phục lại như cũ, nhưng vết máu thì vẫn còn.Rồi sau đó, cái gì Cường lực đan, Tăng nguyên đan, Tăng tốc hoàn.... Tất cả bị nàng đem ra, ăn như đậu, Phượng Tường nhìn một màn này đều cảm thấy phung phí.

"Ngươi rốt cuộc là người phương nào!" Sắc mặt Phượng Tường âm trầm, có thể tiện tay lấy ra nhiều đan dược như vậy, thân phận nàng có thể đơn giản sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.