Chương trước
Chương sau
Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt đảo qua đan tôn giả cùng Mộ Như Nguyệt, chẳng lẽ Tiêu gia trêu chọc đan tôn giả cái gì, cho nên hắn mới không nhận nữ nhân này?

Chỉ có Mộ Dung Thiên biết đan tôn giả có ý tứ gì...

Chê cười, nếu Ngọc Nhi sư muội là đồ đệ của đan tôn giả, sao có thể nhận Mộ Như Nguyệt làm đồ đệ được? Dựa vào bối phận, Mộ Như Nguyệt cũng là cháu gái hắn.

Làm gì có chuyện hai mẹ con cùng nhận một sư phụ.

Hơn nữa, Mộ Dung Thiên biết rõ đan tôn giả thiên vị tiểu sư muội kia, chỉ cần tiểu sư muội nguyện ý, nàng chính là tông chủ dược tông chứ đâu tới phiên hắn, tuy những năm gần đây đan tôn giả bề ngoài vẫn luôn giận tiểu sư muội bỏ qua dược tông, bất quá, hắn cũng thường xuyên trông thấy lão nhân này ngồi ngốc trong khuê phòng trước kia tiểu sư muội ở.

Nha đầu này là nữ nhi của tiểu sư muội, lại có thiên phú như vậy, đan tôn giả thế nào cũng không mặc kệ nàng...

"Đúng rồi, Thiên Nhi, ở đây xảy ra chuyện gì?" Đan tôn giả quay đầu nhìn Mộ Dung Thiên.

Trong lòng Mộ Dung Thiên lộp bộp một chút, hắn biết cái gì nên tới vẫn tới.

"Sư phụ, thật ra ta cũng không rõ lắm, lúc ta đến đã nhìn thấy người của Nguyệt Nhi chất nữ đánh nhau với Diệp Khâu đại sư rồi, cụ thế nào còn cần bọn họ trần thuật lại."

Hắn là sư huynh của Ngọc Nhi, cũng nên gọi nữ nhi của nàng một tiếng chất nữ.

Bất quá sư muội sinh được một nữ nhi có thiên phú như vậy, thật làm hắn hoảng sợ, bởi vì Tiêu Thiên Vũ cùng Ngọc Nhi sư muội đều không có thiên phú đan dược sư.

Cố tình nữ nhi của bọn họ yêu nghiệt dọa người.

Nhìn ánh mắt đan tôn giả quét tới, một đệ tử dược tông không hề giấu giếm, kể lại toàn bộ sự tình: "Chuyện là thế này, Diệp Khâu đại sư cùng đệ tử hắn Phó Lâm đến tìm Như Nguyệt cô nương, nói là nể mặt Vô Ngu đại sư muốn tới chỉ bảo nàng một chút, nam nhân này không cho Diệp Khâu đại sư vào cửa, Diệp Khâu đại sư xưng mình là trưởng bối của Như Nguyệt cô nương, kêu nàng ra gặp hắn, cho nên hai bên liền đánh nhau."

Kêu Phó Lâm đi chỉ bảo Mộ Như Nguyệt?

Phó Lâm kia chỉ là đan dược sư cao cấp địa giai mà thôi, một cao cấp địa giai đi chỉ bảo một đỉnh địa giai? Là thế giới này huyễn huyễn hay là có vài người đầu óc có bệnh?Này quả thật có cảm giác như một đan đồng nói với một đan dược sư, để ta tới chỉ bảo ngươi.

"Trưởng bối? Hỗn đản kia mà là trưởng bối gì?" Vô Ngu phẫn nộ rồi, trừng mắt Diệp Khâu nửa sống nửa chết trên mặt đất, "Nếu ta đoán không sai, vừa rồi đồ nhi ta đang tiến hành đột phá đan dược sư, khi đan dược sư luyện chế không thể bị quấy rầy, thời điểm đột phá cấp bậc không thể có bất kì động tĩnh gì làm phiền, nếu không tinh thần lực sẽ không chịu nổi, nếu không phải tiểu tử Vô Trần ngăn cản hắn, phỏng chừng đồ nhi của ta sẽ bị hỏng đầu óc rồi, hiện tại đi quấy rầy đồ nhi của ta, ngươi rốt cuộc có rắp tâm gì? Một cao cấp địa giai nho nhỏ mà đòi đi chỉ bảo đồ đệ của ta?"

Vừa rồi chịu một kích kia, vì Diệp Khâu có mặc một bộ nhuyễn giáp tơ vàng nên chặn bớt một phần lực lượng, hiện tại tuy nửa sống nửa chết nhưng vẫn chưa chết.

Cho nên, bây giờ hắn vừa tỉnh lại.

Có điều, đúng lúc nghe được những người này nói chuyện, hắn thật hận không thể lập tức ngất xỉu lần nữa.

Nha đầu kia là đỉnh địa giai? Vì sao Vô Ngu vận khí tốt thu được một đồ đệ như vậy, buồn cười hắn còn cho rằng nàng là phế vật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.