Giờ phút này, Dạ Vô Trần cảm nhận được sự bình yên đã lâu không thấy. 
Hắn cảm nhận tình huống trong thân thể mình, phát hiện một ánh sáng tím vây lực lượng màu đen đó lại một chỗ, lục phủ ngũ tạng vốn đã bị tổn thương chậm rãi phục hồi lại như cũ. 
Cỗ lực lượng này rốt cuộc không bộc phát nữa? 
Dạ Vô Trần còn chưa hồi phục lại tinh thần, một bóng người bổ nhào về phía hắn, hung hăng đè hắn xuống đất, nổi giận mắng: "Dạ Vô Trần, ngươi lại dám tự phế thực lực? Không phải ta đã nói phải tin tưởng ta sao? Mặc kệ thế nào ta nhất định sẽ khiến cỗ lực lượng kia không bộc phát nữa." 
Nếu nàng đến muộn một chút, có lẽ hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. 
Dạ Vô Trần có chút ủy khuất, dung nhan tà mị lộ vẻ đáng thương càng thêm động lòng người, dung mạo bình thường cũng trở nên dễ coi như thế. 
"Nếu không làm vậy, ngươi bị thương ta sẽ hối hận cả đời." 
Tâm Mộ Như Nguyệt run lên. 
Nàng biết, chỉ cần Dạ Vô Trần bộc phát lực lượng, hắn sẽ không chịu bất cứ tổn thương gì, mà theo tính cách của hắn dĩ nhiên sẽ không thèm suy xét sự an toàn của mấy người trong dược tông kia.Người khác chết cũng tốt hơn là thực lực của hắn bị phế. 
Sỡ dĩ hắn làm như vậy, đơn giản là vì trong những người này có nàng... 
Tại cái đại lục cường giả vi tôn này, mất đi thực lực còn khó chịu hơn mất mạng, nam nhân này lại vì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878180/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.