Chương trước
Chương sau
Mộ Tình có chút nghi hoặc nhìn hai người kia, chẳng lẽ hắn đoán sai? Bọn họ không phải đến hỏi tội chuyện Mộ Như Nguyệt đánh tiểu thư Tiêu gia?

“Nữ nhi của bổn phu nhân?” Thánh Nguyệt phu nhân nhướng mày, “Còn có nữ nhi bất hiếu, không biết người ngươi nói là ai...”

Mộ Tình chỉ biết bọn họ là người Tiêu gia, sau khi nghe mấy lời của Thánh Nguyệt phu nhân, lập tức đoán được thân phận đối phương, bất giác khiếp sợ trừng to mắt: “Ngươi... ngươi là Thánh Nguyệt phu nhân của Tiêu gia Thánh cảnh?”

Mộ Tình không phải người Thánh cảnh nhưng đối với nơi đó cũng có chút hiểu biết.

Nếu hỏi người tôn quý nhất Thánh cảnh là ai thì chính là vị Thánh Nguyệt phu nhân này, thực lực của nàng cũng cường đại nhất, vì thánh linh tuyền, ai mà không nghe theo mệnh lệnh của nàng?

“Ngươi cho rằng có người can đảm giả mạo bổn phu nhân?” Sắc mặt Thánh Nguyệt phu nhân trầm xuống, “Lập tức nói rõ ràng cho bổn phu nhân, chuyện rốt cuộc là thế nào?”

Mộ Tình sợ tới mức run lên, cũng không dám giấu giếm, thành thật kể hết tình huống ngày hôm đó ra.

“Cách đây không lâu, một tiểu thư Tiêu gia đến Tử Nguyệt quốc, cô nương kia nói là nữ nhi của ngài, tới đây du sơn ngoạn thủy, cũng không biết vì sao Tiêu cô nương nhìn trúng Quỷ Vương Dạ Vô Trần, vì Dạ Vô Trần mà đi khiêu chiến với nữ nhi bất hiếu Mộ Như Nguyệt, lại bị Mộ Như Nguyệt đánh trọng thương, Thánh Nguyệt phu nhân, Mộ Như Nguyệt đã không còn là nữ nhi Mộ gia ta, ngươi muốn giết cứ giết, Mộ Tình ta sẽ không nói một câu, chỉ hi vọng ngài giơ cao đánh khẽ tha cho những người vô tội của Mộ gia, bọn họ không giống tiện nhân Mộ Như Nguyệt kia, sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn như thế.”

Mộ Tình há mồm tiện nhân, ngậm miệng ngu xuẩn, làm Thánh Nguyệt phu nhân tức không nhẹ.

Hơn nữa theo lời Mộ Tình nói, nàng đã hiểu đại khái chuyện này...

Khó trách hai tháng trước Tiêu Mẫn nửa sống nửa chết bị nâng trở về, lão nhân kia còn dám gạt nàng, nói là một nam nhân cùng cháu gái mình vừa mắt nhau, nhưng lại bị một nữ nhân khác ngăn cản, chẳng những phế đi cháu gái mình, còn phát ngôn bừa bãi muốn tiêu diệt Tiêu gia.

Lão nhân kia tưởng nàng không biết nhân phẩm của hắn thế nào sao? Tiêu Mẫn bị như vậy hoàn toàn là gieo gió gặt bão, hơn nữa, cấm kị của Tiêu gia là thứ có thể tùy tiện sử dụng sao? Không chết là may rồi.Còn muốn Tiêu gia giúp hắn báo thù? Quả thật chính là nằm mơ!

Dựa vào cái gì mà nàng phải giúp Tiêu Mẫn hả giận? Loại nữ nhân kiêu ngạo ương ngạnh này, đại khái là muốn cướp nam nhân của người khác, kết quả bị người ta giáo huấn.

Lúc ấy trong lòng nàng miễn bàn có bao nhiêu thống khoái, nếu không phải ngại mình là trưởng bối, nàng đã sớm hung hăng giáo huấn nàng một trận, miễn cho nàng quá không biết trời cao đất rộng.

Ai ngờ người Tiêu Mẫn muốn cướp lại là nam nhân của nữ nhi bảo bối?

Nếu sớm biết chuyện này, lúc ở Tiêu gia nàng đã giải quyết luôn Tiêu Mẫn rồi.

Mộ Tình nhìn Thánh Nguyệt phu nhân sắc mặt khó coi còn tưởng rằng Thánh Nguyệt phu nhân tức giận chuyện Mộ Như Nguyệt đả thương Tiêu Mẫn, trong lòng hắn lại thầm mắng nàng vài câu.

Nữ nhân kia suốt ngày chỉ biết ở bên ngoài gây họa!

“Thánh Nguyệt phu nhân, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù rửa hận cho nữ nhi ngài, ta sẽ cho người kêu tiện nhân Mộ Như Nguyệt tới cho phu nhân ngài xử trí? Nếu như phu nhân không muốn bẩn tay mình, vậy ta sẽ thay phu nhân giải quyết, Mộ Tình ta nhất định sẽ đại nghĩa diệt thân, người tới...”

Mộ Tình còn chưa nói xong, một bàn tay ngọc đã hung hăng đánh vào mặt hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.