Trời mùa đông sập tối rất nhanh, những chiếc đèn đường ung dung lần lượt sáng lên khi màn đêm đen đặc dần lan tỏa và ngự trị khắp mặt đất rộng lớn ẩm mùi sương lạnh và mưa phùn.Băng Hạ lơ đễnh hứng chiếc cốc thủy tinh dưới vòi nước lọc, mắt nhìn lang thang trên bờ tường sơn màu trắng đơn điệu.“Anh cũng không hiểu sao ba anh lại đột ngột muốn thế, nhưng em hãy yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”Rốt cuộc thì Trịnh Hùng đang muốn gì? Lần gặp mặt trước mặc dù đối với cô ấn tượng về ông không phải là một điều gì quá kinh hãi, thế nhưng trong thâm tâm cô quả thực không ngờ được ông ta lại mời mình đến ăn tối tại nhà.Ông là một trong số những người quen biết cha mẹ cô mà cô đang trên đường đi tìm. Thế nhưng không hiểu sao khi nhìn vào mắt ông, những nỗ lực tìm kiếm, những mong muốn và niềm vui sướng hồi hộp muốn tìm ra sự thật lại lẩn trốn đi mất. Linh tính mách bảo cô rằng, bức màn quá khứ không thể nhờ Trịnh Hùng vén lên.“Ơ kìa Băng Hạ!?”Tiếng Bảo Vy thảng thốt ngoài cửa khiến Băng Hạ đứt mạch dòng suy nghĩ, liền quay lại.“Nước tràn ra ngoài tay rồi kìa?!”Bảo Vy vội vàng cởi giày rồi tiến đến gần Băng Hạ với ánh mắt khó hiểu. còn Băng Hạ thì giật mình nhận ra rồi vội vàng tắt nước, trời mùa đông, nước lại chẳng phải nước nóng, thế mà mãi đến khi Vy gọi cô mới cảm nhận được cảm giác lạnh của dòng nước tràn ra tay. Cứ như đầu óc lưu lạc chỗ khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-mua-he/2921065/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.