“Ba!”“Phong…!”“Con xin lỗi!” Phong trả lời qua loa cho việc cánh cửa sau lưng anh vừa được mở ra mà trước đó chưa hề có tiếng gõ “Con muốn gặp ba!”Ông Vương ngồi trên chiếc ghế dài, lưng ghế ngả ra sau, trên tay ông là một cuốn sách Y học cổ truyền. Cánh cửa sổ bên cạnh mở tung, gió đêm cùng ánh trăng mặc sức tràn vào căn phòng rộng.“Chuyện gì nào?” Ông Vương đẩy mắt kính, nhàn nhã lật trang sách.“Ba” Phong bước đến bên cạnh cha mình “Ba kể cho con nghe về ba mẹ Băng Hạ đi!”Vương Khôi ngước lên, nhíu mày hơi ngạc nhiên sau đó lại chú tâm vào cuốn sách trên tay “Hôm nay lúc ba kể cho cô bé ấy, con cũng ở bên cạnh mà.”“Ba, ba chưa kể hết đúng không?”Ngón tay ông Vương đông cứng lại như hóa thạch.“Sao con lại hỏi thế? con nghĩ ba giấu cô bé ấy để làm gì?” Vương Khôi ngước lên nhìn Hàn Phong với ánh mắt kì lạ.Phong im lặng.Đúng là ba anh chẳng có lí do gì để giấu Băng Hạ điều gì về cha mẹ cô ấy cả. thế nhưng trong đôi mắt của ông, anh đọc được sự do dự và thiếu quyết đoán khi nói đến hai người ấy. với thân phận là người đi sau, anh chẳng thể nào đoán được những gì có thể xảy ra được với những người thế hệ trước để khiến ba anh khi nhắc đến lại thiếu tự nhiên đến vậy.“Vậy ba mẹ cô ấy bây giờ ở đâu hả ba?”“Mất rồi.” Ông Vương bình thản đọc sách, trả lời theo phản xạ.“Tại sao thế ạ?”“Vì….” Chưa kịp hoàn thành hết câu, Vương Khôi giật mình khi đã ý thức được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-mua-he/2921063/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.