*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người tính cách quẩn quanh nghĩ ngợi, luôn trong thời khắc mọi thanh âm câm bặt, dùng lưỡi lê thô đánh giáp lá cà với chính mình.”
—— G iản T rinh
***
Sau một trận mưa nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, thành phố Sùng nhuốm dần cái lạnh xơ xác tiêu điều của mùa đông.
Tô Nam trên đường trở về đại học Đán để báo cáo tiến độ luận văn, liên hoan nhóm nghiên cứu sinh đồng thời nhân tiện thu xếp quần áo đông.
Đây là lần đầu tiên gặp lại Lâm Hàm sau lần chạm mặt khó xử ở đại học M.
Lúc đến nơi, trong phòng riêng đã có năm sáu sinh viên đang vây quanh Lâm Hàm chuyện trò tíu tít. Tô Nam thấy ánh mắt Lâm Hàm hướng về phía mình lập tức cất tiếng gọi: “Cô Hàm…”, thấy Lâm Hàm đáp lại một tiếng không mấy niềm nở, cô không dám đi đến ngồi bên cạnh như trước mà kéo một cái ghế ngồi xuống ở vị trí xa nhất phía đối diện.
Lâm Hàm vẫy vẫy tay.
Tô Nam ngẩn người.
“Tới đây ngồi này.” Lâm Hàm chỉ vị trí bên trái mình.
Tô Nam sờ mũi, đi qua.
Nhưng sau khi giới thiệu với mấy nghiên cứu sinh mới vào ‘đây là đàn chị sắp tốt nghiệp’ xong, Lâm Hàm không nói với cô lời nào khác.
Đang luống cuống không biết phải làm gì thì cửa phòng riêng bị đẩy ra, một dáng người cao lớn vọt vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-day-nui/3032239/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.