Ta yêu kẻ nào tâm hồn sâu thẳm, ngay cả trong vết thương, kẻ mà một tai ương nhỏ bé nhất cũng có thể làm họ diệt vong; vì họ sẽ hân hoan vượt qua cầu không hề do dự.’
—— ‘Zarathustra đã nói như thế’ – Friedrich Nietzsche ( Trần Xuân Kiêm dịch)
***
Tô Nam luống cuống đứng chôn chân bất động, rụt rè cất tiếng gọi: “Cô Hàm.”
Lâm Hàm vẫn đứng đó không bước tới, thả lỏng sợi dây đeo thẻ ra rồi xoắn lại, nhìn cô: “… Đi cùng Trần Tri Ngộ tới sao?”
Tô Nam hoảng sợ toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
“Cô còn có việc, có gì nói sau.” Lâm Hàm nhìn cô một cái rồi xoay người đi vào trong tòa nhà học viện.
Trong phút chiều đổ nhanh, gió rì rào lướt qua tấm banner nhựa, thổi lạnh nửa người.
Giải đáp xong những thắc mắc sinh viên gửi lên, Trần Tri Ngộ lại bị vây quanh xin chữ ký, mãi một lúc sau mới thuận lợi thoát khỏi hội trường báo cáo.
Vừa vào phòng nghỉ trên tầng hai, lập tức có sinh viên của tổ tiếp đón đưa nước khoáng lên.
Trần Tri Ngộ cầm lấy, chưa kịp uống giọt nào, đã có mấy giáo sư đại học M đến chào hỏi, mãi tới khi nói chuyện xong, anh mới phát hiện kế bên cửa sổ có người đang ngồi đó.
“Lâm Hàm.”
Buổi sáng, hai người đã gặp nhau trong hội thảo, vốn định hẹn cùng ăn cơm trưa, nhưng lại bị các giảng viên đại học M kéo tách ra hai nơi.
Lâm Hàm nhìn anh: “Đoán xem tớ vừa gặp ai ngoài cửa?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-day-nui/3032235/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.