Ta chỉ thản nhiên nói: "Phu nhân biết rõ, lời ta đã nói, thì không ai có thể thay đổi được."
09
Đại hội võ lâm lần này, Lăng Tiêu Tông quả thật ra oai không ít.
Đại sư huynh Dương Vi Tiêu lại càng là nhân tài kiệt xuất trong lớp trẻ.
Chúng nhân đều nói, ngôi vị võ lâm minh chủ lần này, ngoài Dương Vi Tiêu ra, không còn ai xứng đáng hơn.
Hắn tay cầm Kim Ngọc kiếm, đứng trên võ đài, phong thái nhã nhặn, cử chỉ nho nhã.
Chiến thắng cũng chẳng kiêu căng.
Khiến người người ngợi khen không dứt.
Ta ngồi bên cửa sổ, thấy một màn như thế, không khỏi cảm khái:
"Thẩm Độ Chu, nếu có người suốt hai mươi năm nay ra sức giả bộ quân t.ử trước mặt người đời, liệu có phải lâu ngày rồi, ngay cả chính mình cũng tin là thật?"
Thẩm Độ Chu dán sát sau lưng ta, vùi mặt vào cổ ta hít một hơi sâu, khẽ cười nói:
"A Vũ ngày trước lại cảm thấy ta và hắn có vài phần giống nhau, thực là quá oan uổng cho ta rồi."
Ta liếc hắn một cái: "Bớt nói nhảm đi, cái kiểu giả nhân giả nghĩa của các ngươi thật chẳng khác nhau mấy."
Thẩm Độ Chu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, khó mà giấu được sát khí trong đáy mắt:
"A Vũ từng ngưỡng mộ hắn, chỉ cần nghĩ tới điểm ấy thôi, ta liền muốn g.i.ế.c người."
Từ sau khi biết Thẩm Độ Chu là thế t.ử của Bình Nam vương, ta đã hiểu rõ: những việc năm xưa của ta ở Lăng Tiêu Tông, hắn đã tra xét rõ ràng cả rồi.
Tuy bề ngoài thì nói rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-bac-mai-dau/4943173/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.