Hắn nghiến răng, như một con trâu điên lao tới, dùng đầu húc mạnh Thẩm Độ Chu ra xa.
Ta thật sự bái phục hắn rồi.
Thẩm Tiễu nghiến răng nghiến lợi hét lên:
"Dù ngươi có trừ sạch tiền tiêu vặt của ta, ta cũng phải nói! Ngươi đừng có mà suồng sã với nữ nhân hung dữ này! Nàng còn chưa quyết định sẽ gả cho ai đâu. Nhỡ đâu nàng là phu nhân của ta thì sao?!"
Thẩm Độ Chu thu lại hộp cao, khẽ mỉm cười:
"Không có chuyện ‘nhỡ đâu’. Ta đã sai người tới Hứa gia bàn bạc hôn sự. Hôn ước chậm trễ, Hứa cô nương bị kế mẫu chèn ép, sống chẳng dễ dàng gì."
Sắc mặt Thẩm Tiễu chợt thay đổi, quay sang nhìn ta: "Ngươi… ngươi không nói gì sao?"
Ta bình thản mỉm cười: "Ngươi muốn ta nói gì?"
Lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng yếu ớt: "Thẩm Tiễu, chàng có ở đó không?"
Thẩm Tiễu ra mở cửa, là Hứa Uyển Ninh.
Mặt nàng sưng vù, như thể vừa bị tát.
Vừa thấy Thẩm Tiễu, nàng lập tức òa khóc, nắm lấy tay áo hắn, giọng yếu ớt đáng thương:
"Thẩm Tiễu! Ta nguyện gả cho chàng! Chàng cưới ta đi!"
Thẩm Tiễu mặt mày âm trầm: "Ả tiện nhân kia lại đ.á.n.h nàng sao?! Đi, ta tìm bà ta nói lý lẽ!"
Hứa Uyển Ninh c.ắ.n môi, ngập ngừng nói:
"Hôn sự mãi chẳng định, ai nấy đều đồn đoán Thẩm gia đã có thiếu phu nhân khác."
Nói đến đây, nàng liếc nhìn ta, rồi òa khóc càng dữ:
"Ngươi lấy thân phận gì mà tới nhà ta làm ầm lên như thế chứ?"
Thẩm Tiễu không dám mở miệng nói một câu "ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-bac-mai-dau/4943172/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.