Trong xe, Mẫu Đơn cúi đầu không nói được một lời, thậm chí mắt còn không dám nhìn Trương Đại Thiểu. Vừa mới làm một chuyện rất có lỗi với Trương Đại Thiểu, cô cảm thấy mình không có mặt mũi đối diện với Trương Đại Thiểu nữa.
Trương Đại Thiểu cũng không nói gì, không khí trong xe có vẻ có chút ngột ngạt.
Lúc xe dừng lại, Trương Đại Thiểu mới nghiêng đầu hỏi:
- Mẫu Đơn, cha cô bị bệnh gì?
Mẫu Đơn nhìn nhìn Trương Đại Thiểu, lại nhanh chóng thở dài quay đầu đi, nói:
- Bị bệnh tắc nghẽn động mạch não.
Trương Đại Thiểu gật gật đầu, lấy ra một viên hồi xuân đan đưa cho Mẫu Đơn:
- Đây là thuốc đặc hiệu chữa trị bệnh tắc nghẽn động mạch não, đưa về cho cha cô ăn, bệnh của cha cô sẽ khỏi rất nhanh.
Mẫu Đơn theo bản năng nhận lấy, ngạc nhiên nghi ngờ đánh giá cái bình nhỏ trong suốt kia, đợi đến khi ngẩng đầu lên nhìn thì Trương Đại Thiểu đã rời đi rồi.
Tin hay không tin Trương Đại Thiểu, toàn bộ đều phụ thuộc vào Mẫu Đơn, không có quan hệ gì tới Trương Đại Thiểu.
Về đến nhà, Trương Đại Thiểu gọi điện ngay cho Hàn Mộng Di, vậy mà Hàn Mộng Di lại không nghe điện thoại, Trương Đại Thiểu nghĩ Hàn Mộng Di đang chơi hoặc làm gì đó, cũng không để ở trong lòng.
Hắn lại không biết Hàn Mộng Di đang nằm trên giường, nhìn thấy trong di động là số điện thoại của người thương, khóc không ngừng.
- Trương Thiên, thật xin lỗi.
Hàn Mộng Di khóc ròng nói, lại nằm trên giường không để ý đến Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-tien-y/1407121/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.